Chương trước
Chương sau
Hai người thi triển hai bí thuật cực đoan, một ngang một dọc, nhưng đến từ cùng một nguồn, uy lực đan xem, đều mang tính hủy diệt, sức mạnh tiêu diệt sôi sục, có khả năng lấp núi dời biển. 

 Các lão bối Khổng Tước nhíu mày, biết được bí thuật kia, cũng biết uy lực bí thuật kia đáng sợ đến nhường nào, khi đối phó với người ngoại tộc thì mới dùng đến, không ngờ hai vị công chúa lại dùng đến phép thần thông này. 

 Ở bên dưới, thánh chủ Khổng Tước đã lên trời, đứng im giữa Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa, đưa tay hóa giải bí thuật hai người thi triển đã lâu, ông ta là cấp Đại Thánh, có thực lực làm được như vậy. 

 Cuối cùng hai người cũng ngưng chiến, vẻ mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng, vẻ mặt đại công chúa cũng không phải lạnh lẽo bình thường, chưa hạ được Thiên Thương Nguyệt, rất không phục, hừ lạnh nói: “Ngươi kém xa”. 

 “Nếu tỷ tỷ không vui, vậy thì đánh tiếp”. Thiên Thương Nguyệt lạnh nhạt nói, vẻ mặt không đổi. 

 “Được rồi”. Thánh chủ Khổng Tước trầm giọng nói, uy thế chôn vùi ngọn lửa của của hai tỷ muội, nếu còn để mặc hai người họ đấu đã nửa thì cả tiên sơn của tộc Khổng Tước cũng sẽ hóa thành phế tích mất. 

 “Ai về chỗ nấy, chớ có làm loạn”. Lời này của thánh chủ Khổng Tước còn có chút uy lực của người cha, không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh, cũng phải có chút dáng vẻ cần có của thánh chủ. 

 Thiên Thương Nguyệt cũng nghe lời, cất tiên kiếm Khổng Tước, đi xuống dưới, nếu không phải thánh chủ Khổng Tước mạnh mẽ can dự vào, cô ta chắc chắn sẽ khiến đại công chúa trả giá đau đớn vì lời của cô ta. 

 Đại công chúa hừ lạnh một tiếng, cũng quay người đi xuống dưới, nhưng cơn giận vẫn chưa tan biến, trái lại càng lúc càng hừng hực, không thể dạy dỗ Thiên Thương Nguyệt, cô ta vẫn không phục. 

 Một trận chiến, cứ vậy hạ màn, người tộc Khổng Tước bị kinh động, cũng tự ai nấy về núi mình. 

 Thánh chủ Khổng Tước ở phía dưới, bị Đại Minh Vương Khổng Tước gọi đi nói chuyện, mấy ông lão cùng nhìn thánh chủ Khổng Tước với ánh mắt thương hại, lần này, khó mà không bị mắng rồi. 

 Bên này, Thiên Thương Nguyệt quay về đỉnh núi Khổng Tước, có thể nói là mồ hôi đầm đìa, có chút chật vật. 

 Tiểu Viên Hoàng rất biết điều, vui vẻ chạy đến, xoa xoa hai tay lông lá của mình, muốn bóp vai cho cô ta, lại bị Diệp Thành đạp một chân ra ngoài. 

 “Chuyện tối nay, khiến ngươi chê cười rồi”. Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành, ánh mắt xin lỗi. 

 “Sao lại nói vậy?”. Diệp Thành rót một chén trà đầy cho Thiên Thương Nguyệt: “Con người ta da mặt dày, lời nào nên nghe, lời nào nên giữ trong lòng, ta vẫn biết rõ”. 

 “Tạm thời, chúng ta cứ lại đỉnh núi này trước, ngày mai cùng tham dự đại hội các tộc”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười: “Sau đó đường ai nấy đi, tìm kiếm người trong lòng mình của mỗi người”. 

 “Vậy tối nay ngủ cho ngon đi”. Diệp Thành khẽ cười, đứng dậy đi lên đỉnh núi, trên đó có một viên đá tuệ tâm, là một chỗ tốt để tĩnh tâm ngộ đạo. 

 Thiên Thương Nguyệt cũng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, hóa thành một luồng tiên quang, vào động phủ của riêng mình. 

 Tiểu Viên Hoàng tự thấy mất vui, cầm gậy sắt Ô Kim của mình, nhảy lên một gốc cây, tìm một cành cây khá to lớn, dứt khoát nằm lên, chìm vào giấc ngủ say. 

 Mãi đến đêm khuya yên tĩnh, tên này mới nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn bốn pía, rồi rón ra rón rén đi về phía động phủ Thiên Thương Nguyệt, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh trong đêm tối bỗng sáng ngời. 

 Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh, khiến không ít người đang ngủ say cũng bật dậy. 

 Diệp Thành trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn xuống bên này, cách từ xa cũng có thể thấy Tiểu Viên Hoàng kia, bị Thiên Thương Nguyệt đánh đến thẫn thờ, trói lên một cái cây. 

 Diệp Thành nhìn mà buồn cười, tên Tiểu Viên Hoàng kia đúng là tên háo sắc, cứ phải chọn người cứng rắn, làm tới làm lui người đẹp còn chưa đụng đến, đã bị đánh rồi, không có tàn nhất, chỉ có tàn hơn. 

 Chậm rãi nghĩ sang chuyện khác, Diệp Thành mới khẽ nhắm mắt, tinh quang rơi vào thân thể hắn. 

 Đây là điểm huyền diệu của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, có thể hấp thụ sức mạnh của sao trời, năm đó lú chắn ở hoang mạc Đại Sở ngẫu nhiên gặp được pháp này, đến nay đã hơn hai trăm năm, chân lý này sớm đã được khai phá. 


 “Vãn bối thật sự vinh hạnh”. Diệp Thành cười một tiếng, cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên. 

 “Ngươi và Lục Đạo, có quan hệ gì”. Đại Minh Vương Khổng Tước ngồi xuống, cười nhìn Diệp Thành. 

 “Đó là tổ tiên của ta”. Diệp Thành cũng thoải mái, hơn nữa không hề kinh ngạc khi Đại Minh Vương Khổng Tước hỏi vấn đề này, có vẻ như con đường này, cứ là Chuẩn Đế thì đều đã hỏi hắn vấn đề này, đúng như Xích Dương Tử nói ngày trước, Lục Đạo rất có tiếng ở Huyền Hoang, những người lớn tuổi đều biết. 

 “Vậy tiểu hữu có thể nói cho lão phu biết Nhược Hi là ai không, cũng là tổ tiên của ngươi?”, Đại Minh Vương Khổng Tước cười hiền hòa, giống như một ông lão hiền từ, không có chút sát khí nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.