Chương trước
Chương sau
Diệp Thành nhíu mày, Tiểu Viên Hoàng cũng nắm gậy sắt Ô Kim, không ngại tiếp tục chiến đấu. 

 Thiên Thương Nguyệt khẽ động, một bước lên trời, ngăn cản thái tử Kim Ô, cô ta lạnh nhạt nói: “Đã được mười hiệp, thái tử hung hăng hăm dọa như vậy, là không quan tâm đến tộc Khổng Tước ta sao?” 

 “Nói như vậy, tộc Khổng Tước muốn bao che cho hai người họ rồi”. Thái tử Kim Ô lạnh lùng nhìn Thiên Thương Nguyệt chằm chằm, đôi mắt vàng chợt lóe chút hung tàn, sát ý kinh người ngập tràn, không thể khống chế. 

 “Lời này thái tử nói nặng rồi”. Vẻ mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh nhạt: “Trận này là do thái tử ước hẹn, đến lúc kết thúc, sao lại nói là bao che, nếu thái tử muốn đánh tiếp, ta sẽ theo”. 

 “Cô…” Thái tử Kim Ô thoáng chốc không nói nên lời, công chúa Khổng Tước quyết tâm bảo vệ Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, hắn ta có thể làm gì, đại chiến với công chúa Khổng Tước? Rõ ràng là không thể, hắn ta là đến cầu hôn, đây là là gia tộc Khổng Tước, sẽ không cho hắn ta làm càn. 

 “Đạo hữu Khổng Tước, ngươi không định nói vài câu sao?”, Đại thánh Kim Ô Tộc nhìn Thánh chủ Khổng Tước, vẻ mặt cực kỳ u ám: “Tộc ta chỉ cần một câu của Thánh chủ Khổng Tước là đủ rồi”. 

 “Chuyện của hậu bối, lão bối chúng ta, không can dự là tốt nhất”. Thánh chủ Khổng Tước khẽ cười: “Đạ hữu Kim Ô chớ có làm khó lão phu, chuyện này cứ như vậy đi là được”. 

 “Được lắm”. Đại thánh Kim Ô Tộc còn chưa lên tiếng, đã bị một tiếng hừ lạnh của thái tử Kim Ô cắt ngang, hắn ta vung tay áo, quay người rời đi, một bước đạp ra khỏi tiên sơn. 

 Trước khi đi, vẫn không quên quay lại liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thành, hai mắt đỏ như máu, hàn quang lạnh lẽo, lần này đến nhà Khổng Tước, gia tộc Kim Ô hắn có thể nói là mất hết mặt mũi, không chém chết Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng thì thôi đi, mà đến cả tộc Khổng Tước còn che chở cho hai người họ. 

 “Vốn muốn kết thân với gia tộc Khổng Tước ngươi, nếu ngươi đã không có thành ý, vậy thì thôi vậy”. Đại thánh Kim Ô cũng hừ lạnh, cũng bước vào hư thiên, bay ra ngoài theo thái tử Kim Ô. 

 “Từ bỏ thì từ bỏ thôi, ai hiếm lạ gì các ngươi chứ”. Tiểu Viên Hoàng nhảy cao ba thước, đến giữa không trung thì nhảy xuống, người đã đi hết rồi, hắn ta vẫn còn mắng khắp đất trời. 

 “Đừng cản lão phu, hôm nay nhất định phải đánh chết hắn ta”. Một nhóm ông lão gia tộc Khổng Tước cũng lao đến, ai ai cũng vung tay áo, ai ai cũng đen mặt, ai ai cũng cầm trên tay một vật. 

 Diệp Thành bị đẩy sang một bên, còn Tiểu Viên Hoàng nhảy từ trên xuống, lại bị một đám ông lão vây quanh vòng trong vòng ngoài, cảnh tượng rất hùng vĩ. 

 “Làm gì, các ngươi làm gì!”, Tiểu Viên Hoàng tuy sợ hãi, nhưng rất kiêu căng, cứ hô to gọi nhỏ: “Không phải ta hù dọa các ngươi đâu, nhưng cha ta tính khí không tốt đâu”. 

 “Tính tình ai tốt chứ”. Một đám ông lão lớn tiếng mắng, cùng xông lên, mũi không phải mũi mặt không phải mặt cứ đánh đấm túi bụi, hơn nữa ra tay còn rất nặng. 

 “Cha à, có người đánh con”. Chẳng phải là Tiểu Viên Hoàng sao? Kêu la thảm thiết không còn ngông cuồng như bình thường, từ trong kẽ hở bò ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kéo vào trong. 

 Thánh chủ Khổng Tước nhíu mày, rất nhiều đại thánh gia tộc Khổng Tước cũng đều nhíu mày, thái tử và công chúa, mối hôn sự đang tốt đẹp của hai tộc, lại bị phá rối cắt ngang. 

 “Hại nhà cô thêm rắc rối rồi”. Diệp Thành nhìn Thiên Thương Nguyệt, bất giác lại ho khan một tiếng. 

 “Rắc rối hay lắm”. Thiên Thương Nguyệt thản nhiên cười, vốn không muốn gặp mặt thái tử Kim Ô Tộc, Tiểu Viên Hoàng đưa Diệp Thành đến làm loạn một trận, vậy lại hay, cũng bớt lo hơn. 

 “Tuy là thế, nhưng ta cứ cảm giác lạnh sau lưng”. Diệp Thành cười khan một tiếng, nhướng mày nhìn Tiểu Viên Hoàng vẫn đang bị đánh gần đó, rồi lại liếc nhìn mấy ông lão kia, ai ai cũng trừng mắt nhìn, tư thế như muốn lao qua đánh hắn một trận vậy. 

 “Ngươi da dày thịt nhiều, đánh mấy cái cũng không sao”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười, kéo Diệp Thành đi về một phía: “Đến ngọn núi của ta, giải phong ấn cho người Đại Sở”. 


 “Nếu Tước Nhi chung tình, đương nhiên lão phu cũng không có ý kiến”. Thánh chủ Khổng Tước cười ấm áp. 

 Hoang Cổ Thánh Thể mười vạn năm mới có một, huyết mạch còn mạnh hơn cả thái tử Kim Ô, ngoài chuyện lai lịch kém hơn, tu vi yếu hơn chút, thì những thứ khác cũng không có vấn đề gì, để hắn làm con rể, cũng không tệ. 

 Nói đến tính cách, thì ông ta vẫn thấy Diệp Thành thuận mắt hơn, thái tử Kim Ô có huyết mạch vương giả, lại không có khí khái và trí tuệ của vương giả, chỉ một điểm này, tương lai hắn ta cũng sẽ không có thành tựu được như Diệp Thành. 

 Quan trọng nhất là, con gái ông ta thích, đây mới là điểm quan trọng, thái độ đối với thái tử Kim Ô và Diệp Thành, rõ ràng là như hai người khác biệt, đến tên ngốc cũng nhìn ra bên trong có chuyện gì rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.