Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, Diệp Thành mới ngồi dậy vươn vai, lại là một tạo hóa hiếm thấy. 

 Hắn cũng không đi lĩnh hội ma công Thôn Thiên nữa, hắn lấy rất nhiều túi chứa đồ ra, tất cả đều phồng lên, đều là chiến lợi phẩm trong di tích viễn cổ, đến tận hôm nay hắn mới có thời gian kiểm đếm. 

 Bảo vật chất thành núi, pháp khí nguyên thạch, đan dược bí cuộn, cái gì cũng có, hơn nữa số lượng cực lớn, tất cả đều tỏa ra tiên quang rực rỡ, chiếu sáng cả khu vườn nhỏ. 

 Cũng may Diệp Thành đã ngăn cách khu vườn nhỏ bằng kết giới, nếu không thành cổ này sẽ trở nên náo nhiệt. 

 Bận rộn một hồi, đếm từng cái, phân loại từng cái, hắn cười càng thêm “thô tục”. 

 Chuyến đi đến di tích viễn cổ lần này thu hoạch được rất nhiều thứ, bảo vật mà hắn cướp lấy đủ để trang bị cho một đội quân tu sĩ, đó là một số tiền khổng lồ, đều phải phân chia cho người chuyển thế. 

 Đếm xong, hắn mới tiến đến nhìn vào trong cái đỉnh, có một thanh tiên kiếm màu đỏ được treo bên trong. 

 Thanh kiếm này tên là Phần Tịch, được làm bằng sắt thần đặc biệt, đó là Chuẩn Đế Binh Bổn Mệnh của Chuẩn Đế áo bào màu đỏ, Chuẩn Đế áo bào màu trắng đó đã bị hắn giết ở khu rừng hoang vắng trong di tích, kiếm này cũng bị hắn trấn áp. 

 Đây là hung khí đáng sợ cấp Chuẩn Đế Binh, dù đã bị phong ấn, dù chủ nhân đã chết nhưng vẫn động đậy, kiếm khí xung quanh đều ẩn chứa sự hủy diệt. 

 Lúc Diệp Thành nhìn, kiếm Phần Tịch đó còn đang kêu gào muốn được thoát khỏi đó nhưng lại bị phong ấn. 

 Dù là Chuẩn Đế Binh nhưng dù sao cũng chỉ là một pháp khí, không có chủ nhân sử dụng cũng khó mà thoát ra được, càng khó chống cự được áp chế, huống gì vẫn còn bị nhốt trong đỉnh được làm ra bằng sắt thần Đại La. 

 “Bởi vì nó có giá trị, nên đừng nuốt nó”, Diệp Thành vỗ đại đỉnh của mình. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh kêu ong ong như thể muốn nuốt chửng Phần Tịch nhưng lại không làm được, chỉ vì cách biệt về cấp bậc của cả hai quá lớn, hơn nữa khí linh của Phần Tịch cực kỳ mạnh, không thể luyện hóa được trong một sớm một chiều. 

 Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nó thực sự nuốt chửng Phần Tịch, nhất định sẽ tăng cấp, lúc đó nó sẽ ép vị chủ nhân là Diệp Thành cũng tăng cấp, nếu như thế Diệp Thành mới cảm thấy đau đớn thật. 

 “Nhớ đấy, đừng có nuốt chửng nó!”, có lẽ không yên tâm nên Diệp Thành không quên dặn dò lại lần nữa. 

 Xong việc, hắn phất tay cất đại đỉnh vào, thu hồi kết giới và pháp trận, đi thẳng ra khỏi khu vườn. 

 Thành cổ trong màn đêm lại không hề yên tĩnh, vẫn ổn ào, sầm uất như ban ngày. 

 Thoáng nhìn, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cao, đường phố tấp nập người qua kẻ lại, tiếng hò hét nối đuôi nhau, có rất nhiều đôi trai gái đang nói chuyện yêu đương trên cầu vòm, thưởng trăng uống rượu trên thuyền hoa. 

 Nhưng mọi thứ đều chỉ là mây bay với Diệp Thành mà thôi, không có người chuyển thế, nơi này chỉ là một cái trạm dừng, hắn là du khách đến từ nơi phương xa, xác định cả một đường phong trần. 

 Nhìn lại thành cổ lần cuối, hắn bước vào truyền tống trận đi tìm người chuyển thế và Cơ Tuyết Băng. 

 Nghĩ đến Cơ Tuyết Băng, hắn không khỏi ho khan một tiếng, hình ảnh xinh đẹp đó cứ hiện hữu trong đầu hắn, khi đó đầu óc mê mang, nhưng bây giờ đã tỉnh táo, nghĩ lại hắn cảm giác đó chỉ là một giấc mộng. 

 Nếu mấy người Hùng Nhị ở đây, chắc chắn sẽ vây quanh hắn ba vòng để hỏi: “Dáng người của cô ta có đẹp không? Da cô ta có mềm không, hai cái bánh bao có trắng hay không? Các ngươi đã làm tư thế nào? Chơi có thoải tích không, cô ta có phóng túng không?” 

 Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi xoa mi tâm, không biết cô ta đang ở đâu, càng không biết lúc này tâm trạng của cô ta thế nào, không chừng lúc này đang tìm hắn khắp nơi, sau đó bóp chết hắn. 

 Những điều này đều không phải là điều hắn xoắn xuýt mà chuyện hắn quan tâm là chuyện sau khi cô giải phóng ký ức. 

 Con đường dịch chuyển chỉ cách nhau sáu dặm, chỉ có một mình hắn đứng ở đó, à không đúng, hẳn là ngồi xổm ở đó, không biết hắn đang nghĩ về chuyện của mình hay nhớ lại tư thế đã quan hệ của bọn họ. 

 Đang miên man suy nghĩ, hắn bỗng nhìn thấy một tia sáng xẹt qua trước mặt, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một người, chính xác hơn là một con rết tinh, bản thể vốn dĩ là một con rết, giờ hóa thành hình người. 

 Con rết tinh đó cũng sử dụng truyền tống trận, có lẽ là bị truy sát, chạy thẳng vào một lối ra khác, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, chạy rất nhanh giống như một luồng lưu quang xoẹt qua. 


 “Đấu Chiến Thánh Viên”, Diệp Thành híp mắt, nhận ra huyết mạch của con vượn đó, là huyết mạch Đấu Chiến cực kỳ bá đạo, khí tức của nó hung hãn rất giống với khí tức của Đấu Chiến Thánh Hoàng. 

 “Cuối cùng cũng bắt được một con còn sống”, Diệp Thành nhìn lướt một lượt từ trên xuống, đầu óc nhất thời ngẩn ngơ, nhìn này Tiểu Thánh Viên này cứ như đang nhìn Hổ Oa, tiếc là không phải Hổ Oa chuyển thế. 

 “Ngươi nhìn cái gì?”, Tiểu Thánh Viên đi ngang qua, thấy Diệp Thành nhìn nó, gừ một tiếng. 

 “Tò mò thôi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Chưa từng nhìn thấy ai kiêu ngạo giống ngươi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.