Vừa dứt lời, hai người bèn dừng lại, lạnh lùng nói một lời.
Ảo cảnh bị hóa giải, cảnh tượng trước mặt hai người chợi thay đổi, không phải Hồng Liên Nghiệp Hải mà là một thế giới mù mịt. Đập vào trước mặt là mây mù mờ mịt dày đặc và không thể nhìn thấy cuối.
Hai người đưa lưng về phía nhau, tay cầm kiếm, híp mắt liếc nhìn xung quanh. Họ cũng không biết ban nãy bị đẩy vào ảo cảnh khi nào, nhưng lại biết nó cực kỳ bá đạo, còn hơn cả nhất niệm hoa khai.
“Lục Đạo Tiên Nhãn của huynh có thấy gì không”, Cơ Tuyết Băng nhỏ giọng truyền âm cho Diệp Thành.
“Rất huyền bí, không thể nhìn xuyên!”, Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Có một sức mạnh thần bí che giấu huyền cơ”.
“Hoan nghênh đi vào Thương Lan Giới!”, một giọng nữ mờ mịt chầm chậm vọng lại, giọng điệu mang chút quyến rũ, lại không giấu nổi vẻ thần bí và tang thương.
Theo giọng nữ du dương ấy vang lên, đám sương mù mờ mịt biến thành một bóng hình xinh đẹp, cơ thể y như nguyên thần và ảo ảnh trôi nổi ở đâu, không thấy rõ mặt mũi, chỉ biết là nữ.
Cô gái kia vô cùng quỷ dị, là tàn hồn, dù ở trước mặt nhưng trông còn xa xôi hơn cả mộng ảo. Nàng ta ôm một cây đàn tỳ bà, tuy chưa gảy song lại có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn. Tiếng cười của nàng ta mê hoặc chúng sinh, đều mang một sức cuốn hút như tiếng tỳ bà kia.
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng xoay người lại, từ dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655079/chuong-2173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.