Nơi này trước kia vốn không phải đại địa Thương Mang, mà là một vùng Tiên Sơn, Tiên Sơn của Côn Luân Hư, chỉ bởi vì Côn Luân Hư cũng tự phong ấn dị không gian giống như thành cổ Đông Hoang, nên mới biến mất.
“Tự phong đã trăm năm rồi, mà vẫn chưa giải phong”. Diệp Thành lầm bầm, đưa tay cất bản đồ, trầm ngâm cân nhắc, nhất định phải đợi Đại Sở trở về mới giải phong ấn sao? Vậy thì cũng phải lâu lắm.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành rời đi, đến một tòa thành cổ gần đó, thành cổ Côn Luân.
Cũng cách Côn Luân Hư rất gần, thành Côn Luân đương nhiên rất sầm uất, đến khi về đêm cũng vậy.
Diệp Thành đi vào, đập vào mắt toàn người là người, nhiều đến mức người ta giật mình, không chỉ có tu sĩ loài người, mà còn có yêu tu, ma tu và man tu, đủ các hình thù kỳ quái, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra được chứ không có thứ ngươi không thấy được, cả một nhóm hỗn tạp đủ thứ giống như đã hẹn nhau trước vậy.
Chủ yếu là huyết mạch của bọn họ đều thuộc loại đứng đầu, có mấy loại khiến Thánh Huyết của hắn cũng phải dao động, quá cổ xưa, ngay cả với năng lực của hắn cũng không thể nhận biết được hết, mà chỉ biết được những người cực kỳ mạnh.
Ngoài ra, hai bên đường còn bày bán các quầy hàng, chủ các quầy hàng đều là các ông lão, bảo vật được bán cũng rất bất phàm, tiếng gào thét không ngừng vang lên, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655038/chuong-2132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.