“Được”, Diệp Thành đáp lại rồi ra khỏi nhã gian, không quên gia trì thêm một tầng bí pháp, nhưng hắn không phát hiện trong góc có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi mình.
Buổi đấu giá kết thúc, những người đấu giá lần lượt đứng dậy, đi đến sảnh sau, cầm tiền của mình đi lấy bảo bối đã đấu giá được, quy tắc của cuộc đấu giá là như vậy, từ trước đến nay không thay đổi.
Sảnh sau vẫn rất náo nhiệt, người lấy được bảo vật dù là Thánh Vương hay Đại Thánh đều quay lưng bỏ đi, sợ bị người khác để mắt, giết người cướp của là chuyện đã xảy ra quá nhiều.
“Tiền bối, ta đấu giá được tiểu đỉnh”, Diệp Thành bước lên phía trước, đưa một tấm ngọc bài ra, sau đó là một túi đựng đồ cỡ lớn, bên trong chứa hơn chín mươi triệu nguyên thạch.
“Cầm tiểu đỉnh đi, tiền thì không cần đưa nữa”, ông lão tiếp đón hắn đưa tiểu ma đỉnh ra, nhưng lại trả túi đựng đồ của hắn về, truyền âm tới: “Đây là mệnh lệnh của thành chủ”.
“Không nhận tiền?”, Diệp Thành sửng sốt, nhưng trong lòng lại vui vẻ, thầm nói chắc là mệnh lệnh của ông lão một tay, hơn chín mươi triệu nguyên thạch là số tiền lớn, thế mà ông ta lại coi như một món quà mà tặng cho hắn.
“Đi đi!”, lão già đó cười hiền hoà, nếu đã là mệnh lệnh của thành chủ thì đương nhiên thái độ phải tốt.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành cười sung sướng, cất túi đựng đồ rồi chạy đi thật nhanh, sợ lão già một tay đổi ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655018/chuong-2112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.