“Cái đỉnh nhỏ đó rất kì lạ”, bên trong gian đấu giá, tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên, những người đấu giá đều nhìn về phía cái đỉnh kia, phần lớn ánh mắt đều nhìn ra sự bất phàm của cái đỉnh kia.
“Bảo bối mà Đông Hoang Cổ Thành đưa ra đấu giá nhất định không hề đơn giản”, rất nhiều người đều có tâm thế như vậy, quan tâm nó là gì làm gì, nên dốc sức đấu giá để có được nó mới phải, đó chắc chắn không phải là vật tầm thường.
“Giá khởi điểm ba triệu, bắt đầu đấu giá”, trong những tiếng bàn tán xôn xao, ông lão tóc bạc lên tiếng.
“Bốn triệu”.
“Hơn ngươi một triệu, năm triệu”.
“Lão phu ra giá sáu triệu”.
Ông lão tóc bạc vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên tiếng hô trả giá.
Vả lại cái giá của chiếc đỉnh này vẫn không ngừng tăng, chỉ trong không bao lâu mà giá của nó đã tăng lên chóng mặt, từ ba triệu giá khởi điểm tăng vọt lên mười triệu.
Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi nhã gian, nhân lúc tên thanh niên áo tím và lão già hói đầu giải phong ấn thì cũng xuống đây nghe ngóng tình hình, hắn cũng rất muốn có cái đỉnh đó chỉ vì đó là đỉnh của Ma Uyên.
Còn vì sao hắn xuống đây, chẳng phải vì không muốn tìm thêm rắc rối cho Đan Tôn Điện sao, một khi bị người khác để ý thì sẽ kéo theo không ít rắc rối, những người bên dưới là tai mắt của nhiều bên, chẳng biết ai với ai.
Sau khi tìm được một góc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655013/chuong-2107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.