Chương trước
Chương sau
“Xích Kim Tuyết Liên”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhận ra đó là thứ gì, nó là dược liệu cần thiết để luyện chế Xích Kim Đan tám vân, cho dù không dùng để luyện đan thì cũng là thảo dược nghịch thiên tăng cường thọ nguyên, nếu dùng đúng cách, kéo dài năm trăm năm tuổi thọ cũng không thành vấn đề. 

 “Biết trước thì đã gọi gia gia tới tham gia đấu giá cùng”, Tiểu Cửu Tiên gãi cái đầu nhỏ. 

 “Đông Hoang Cổ Thành lần này uống nhầm thuốc à? Lúc trước là Thất Hải Giao Long Giáp, bây giờ lại là Xích Kim Tuyết Liên, sao thứ gì cũng mang ra đấu giá thế?”, Diệp Thành thở dài: “Đều là bảo vật tốt cả”. 

 “Điều này thì ngươi không biết rồi!”, Tiểu Cửu Tiên giải thích: “Sau buổi đấu giá hôm nay, Đông Hoang Cổ Thành sẽ tự phong ấn, trong thời gian rất dài sẽ không tổ chức đấu giá nữa”. 

 “Vì sao lại tự phong ấn?”, Diệp Thành nhướng mày, nghi hoặc nhìn cô nhóc Tiểu Cửu Tiên. 

 “Có trời mới biết được”, Tiểu Cửu Tiên lười biếng nằm bò ra bàn: “Trăm năm trước, Côn Luân Hư, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đều tự phong ấn, chẳng tìm thấy bóng dáng đâu, chắc là đã phong ấn trong không gian đại giới rồi, Đông Hoang Cổ Thành khả năng cũng sẽ như vậy, vẫn còn rất nhiều đại giáo lớn nữa cũng sẽ tự phong ấn như họ, không biết lý do tại sao”. 

 “Chẳng lẽ cũng liên quan đến việc Đại Sở trở về?”, Diệp Thành trầm ngâm, nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Tiểu Cửu Tiên lần nữa: “Cô có biết lai lịch của Đông Hoang Cổ Thành này không?” 

 “Không biết”, Tiểu Cửu Tiên đáp: “Lai lịch của nó rất bí ẩn, chưa từng có Đại Đế, nhưng lại có Đế Binh, đến gia gia cũng không biết Đế Binh trong Đông Hoang Cổ Thành là của Đại Đế nào”. 

 “Nếu Long gia ở đây chắc là sẽ biết”, Diệp Thành sờ cằm: “Không có chuyện gì về Cực Đạo Đế Binh mà hắn không biết cả, không uổng công Thái Hư Long Đế nghiên cứu Đế Binh”. 

 “Ta ra giá ba mươi triệu”. 

 “Ba mươi lăm triệu”. 

 “Lão phu hơn ngươi năm triệu, bốn mươi triệu”. 

 Khi Diệp Thành và Tiểu Cửu Tiên nói chuyện, cả khu đấu giá đều bùng nổ, cực kỳ sôi động. 

 Mới bao lâu mà Xích Kim Tuyết Liên đã lên tới mức giá ngất ngưởng bốn mươi triệu, vả lại vẫn đang tiếp tục tăng, một con số vừa được đưa ra, giây tiếp theo đã lập tức bị con số khác đè bẹp. 

 Những người tham gia đấu giá hầu hết là các lão bối, mà đa phần là các lão bối thọ nguyên sắp hết, thời gian không còn nhiều, dược thảo kéo dài tuổi thọ với họ mà nói là bảo vật vô giá. 

 Tuy Diệp Thành cũng coi trọng Xích Kim Tuyết Liên, nhưng không định đấu giá, đan dược và dược thảo kéo dài thọ nguyên đều không có tác dụng với hắn, nếu đã không có tác dụng thì việc gì hắn phải tranh giành cùng nhóm người thọ nguyên sắp hết, so với hắn, những lão bối ấy càng cần Xích Kim Tuyết Liên hơn. 

 Đấu giá càng lúc càng kịch liệt, các lão bối tu sĩ tranh giành mặt đỏ tai hồng, khuynh gia bại sản cũng phải cắn răng đấu giá, tiền là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết không mang đi, tuổi thọ mới là quan trọng. 

 Cuộc đấu giá Xích Kim Tuyết Liên quyết liệt hơn trong tưởng tượng, từng nhóm người đấu giá bị đẩy xuống, từng nhóm người lại lao lên, cửu tộc viễn cổ cũng ra tay, cực kỳ hào phóng. 

 Nhưng Xích Kim Tuyết Liên chỉ có một, chỉ có một người may mắn, những người còn lại chỉ có thể nhìn. 

 Mười lăm phút sau mới thấy tiếng hò hét trong Phách Mại Các dừng lại, Xích Kim Tuyết Liên đã có chủ, được thần tử Thần tộc đấu giá được, nguyên thạch bỏ ra cũng là cái giá trên trời không thể tưởng tượng. 

 Có thể thấy khuôn mặt các lão bối đều già đi rất nhiều ngay lúc đó, không phải họ không tranh, mà là không tranh được, khuynh gia bại sản cũng không tranh được. 

 Thần tộc là tồn tại bậc nào, một trong cửu tộc viễn cổ, đã từng có Đại Đế, lai lịch sâu không thể tưởng tượng, nếu họ muốn Xích Kim Tuyết Liên thì những người khác chỉ là vật trang trí. 

 Diệp Thành hơi nhướng mắt, nhìn về nhã gian của Thần tộc, thần tử Thần tộc đang nằm trên ghế, giống như hôm ở đại hội Dao Trì, hắn ta vẫn nở nụ cười bỡn cợt mà tàn ác, ánh mắt ngạo nghễ nhìn mọi người phía dưới. 

 Ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá cất Xích Kim Tuyết Liên đi, trở tay ra lại là một món khác, đó là một cây đèn thần, Đại Thánh Binh hàng thật giá thật, vừa lấy ra đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. 

 “Lại là một bảo bối tốt, không có tiền”, Tiểu Cửu Tiên nằm bò ra bàn, phồng miệng nói. 

 “Cô có biết người trong nhã gian kia là ai không?”, Diệp Thành chỉ vào phòng của Hồng Trần Tuyết. 

 “Đã từng nghe nói tới Đan Tôn Thất Dạ chưa?” 

 “Đan Trung Chí Tôn, đương nhiên từng nghe”. 

 “Đó là đồ nhi của Đan Tôn, thần nữ của Đan Tôn Điện, tên là Bích Dao”, Tiểu Cửu Tiên nói. 

 “Đồ… Đồ nhi của Đan Tôn?”, Diệp Thành ngẩn người, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ, hắn không ngờ Hồng Trần Tuyết kiếp này lại thành luyện đan sư, hơn nữa còn là đồ nhi của Đan Tôn. 

 Nói đến Đan Tôn, ông ta có quan hệ rất gần gũi với Đại Sở, Thiên Tịch Đan của Đại Sở xuất phát từ tay Đan Tôn, Diệp Thành đã từng nhìn thấy linh hồn lạc ấn trong một nửa viên Thiên Tịch Đan, nhìn thấy Đan Tôn có mái tóc trắng. 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.