“Giết”, nguyên thần của Ân Trọng bùng cháy, há miệng hà ra một làn huyết khí hoá thành huyết hải, mang theo cổ ấn và sát kiếm, một thứ phong cấm, một thứ tuyệt sát.
Hỗn Độn Thần Đỉnh lao tới, phong cấm cổ ấn, nghiền nát sát kiếm.
Ân Trọng lại gặp phản phệ dữ dội, gào thét thảm thiết, nguyên thần méo mó trở nên trong suốt, nào dám tiếp tục chiến đấu nữa, huyết tế sức mạnh nguyên thần, quay người bỏ chạy với tốc độ cực nhanh.
Diệp Thành không đuổi theo, triệu hồi thiên lôi tiên hoả, giương cung bắn ra một mũi tên sấm sét.
Ngay sau đó, Ân Trọng chạy trốn mới chỉ nghìn trượng đã bị một mũi tên bắn trúng, rơi xuống khỏi hư thiên.
Diệp Thành bay lên cửu tiêu, sử dụng Thái Hư Long Cấm, Ân Trọng vừa mới đứng dậy đã bị trấn áp.
Đến lúc này trận chiến mới coi như kết thúc, tuy Ân Trọng là Chuẩn Thánh Vương, nhưng với hình thái và sức chiến đấu như bây giờ làm sao chống lại được Thái Hư Long Cấm, sức mạnh nguyên thần bị mài mòn, cũng chẳng thể động đậy.
“Ta sẽ giúp ông quản lý bảo bối của ông”, Diệp Thành giơ tay thản nhiên lấy đi túi càn khôn của Ân Trọng, đương nhiên phải lấy chiến lợi phẩm rồi, huống hồ còn là bảo vật của một Chuẩn Thánh Vương.
“Tha mạng, tha mạng”, Ân Trọng sợ rồi, ông ta sợ hãi nhìn Diệp Thành, Chuẩn Thánh Vương kiêu ngạo giờ phút này cũng đã ngửi thấy hơi thở của cái chết, toàn thân lạnh lẽo không có nhiệt độ, ông ta sợ chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655004/chuong-2098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.