Chương trước
Chương sau
“Giết”, nguyên thần của Ân Trọng bùng cháy, há miệng hà ra một làn huyết khí hoá thành huyết hải, mang theo cổ ấn và sát kiếm, một thứ phong cấm, một thứ tuyệt sát. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh lao tới, phong cấm cổ ấn, nghiền nát sát kiếm. 

 Ân Trọng lại gặp phản phệ dữ dội, gào thét thảm thiết, nguyên thần méo mó trở nên trong suốt, nào dám tiếp tục chiến đấu nữa, huyết tế sức mạnh nguyên thần, quay người bỏ chạy với tốc độ cực nhanh. 

 Diệp Thành không đuổi theo, triệu hồi thiên lôi tiên hoả, giương cung bắn ra một mũi tên sấm sét. 

 Ngay sau đó, Ân Trọng chạy trốn mới chỉ nghìn trượng đã bị một mũi tên bắn trúng, rơi xuống khỏi hư thiên. 

 Diệp Thành bay lên cửu tiêu, sử dụng Thái Hư Long Cấm, Ân Trọng vừa mới đứng dậy đã bị trấn áp. 

 Đến lúc này trận chiến mới coi như kết thúc, tuy Ân Trọng là Chuẩn Thánh Vương, nhưng với hình thái và sức chiến đấu như bây giờ làm sao chống lại được Thái Hư Long Cấm, sức mạnh nguyên thần bị mài mòn, cũng chẳng thể động đậy. 

 “Ta sẽ giúp ông quản lý bảo bối của ông”, Diệp Thành giơ tay thản nhiên lấy đi túi càn khôn của Ân Trọng, đương nhiên phải lấy chiến lợi phẩm rồi, huống hồ còn là bảo vật của một Chuẩn Thánh Vương. 

 “Tha mạng, tha mạng”, Ân Trọng sợ rồi, ông ta sợ hãi nhìn Diệp Thành, Chuẩn Thánh Vương kiêu ngạo giờ phút này cũng đã ngửi thấy hơi thở của cái chết, toàn thân lạnh lẽo không có nhiệt độ, ông ta sợ chết. 

 “Cầu xin ta cũng không có ích gì, nói với ông ấy đi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ, thả Thánh Nhân áo đen ra khỏi thần phù, vì lý do an toàn, hắn vẫn phong cấm pháp lực của đối phương đề phòng ông ta chạy trốn. 

 “Ân Trọng, lâu rồi không gặp!”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng nhìn Ân Trọng bị phong ấn. 

 “Ân Sơn”, Ân Trọng vừa nhìn đã nhận ra Thánh Nhân áo đen, cũng là trưởng lão của Thái Thanh Cung, nhưng địa vị và thân phận của ông ta trong tông môn cao hơn đối phương rất nhiều. 

 “Ngươi dám cùng hắn âm mưu hãm hại lão phu”, một hai giây sau, Ân Trọng mới phản ứng lại, nhưng lại giận dữ hét lên đầy gớm ghiếc, Ân Sơn đi cùng Diệp Thành đã nói lên rất nhiều điều. 

 “Âm mưu hãm hại? Ngươi nhìn xem ta là ai”, Thánh Nhân áo đen cười nhạt, giơ tay lột da mặt mình, lộ ra khuôn mặt hoàn toàn mới, đó là khuôn mặt già cỗi với vết kiếm từ trán tới cằm, diện mạo cực kỳ đáng sợ, ở trong bóng đêm lại càng rùng rợn hơn. 

 “Ngươi… Tiêu… Tiêu Viêm”, hai mắt Ân Trọng lồi lên, trong mắt là vẻ không thể tin được: “Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi, lão phu đã tự tay đưa ngươi lên đường Hoàng tuyền rồi cơ mà”. 

 “Không gì là không thể”, Thánh Nhân áo đen tên Tiêu Viêm như phát điên, hai tay túm lẩy cổ Ân Trọng rồi bóp chặt, đôi mắt đục ngầu đầy tơ máu, ngoài vẻ căm hận vẫn là căm hận: “Ngươi không ngờ tới phải không! Lão phu vẫn còn sống, sống tạm bợ ẩn náu mấy trăm năm cuối cùng cũng chờ được ngày này, trả lại món nợ máu cho vợ con ta”. 

 “Tiêu Viêm, ta thật sự đã coi thường ngươi”, biết mình khó thoát khỏi cái chết, Ân Trọng bật cười, lộ ra hai hàm răng trắng u ám: “Đúng, bọn họ là do ta giết, ta dùng con trai ngươi để luyện đan, còn vợ ngươi rên rỉ dưới thân ta đến chết, khung cảnh đó thật sự rất tuyệt”. 

 “Ngươi phải đền mạng cho vợ con ta”, Tiêu Viêm gào thét, thật sự phát điên, máu và nước mắt chảy khắp khuôn mặt xế chiều, gân xanh trên trán lộ ra che đi làn da nhăn nheo. 

 “Ngươi giết lão phu thì thế nào, bọn họ cũng chẳng thể quay lại nữa”, Ân Trọng cười một cách biến thái, chẳng chút kiêng dè, dường như Tiêu Viêm càng gào thét giận dữ thì ông ta càng hưng phấn. 

 “Giết”, Tiêu Viêm bóp chết Ân Trọng, vẫn chưa hết, nguyên thần vốn đã vỡ nát của Ân Trọng cũng bị ông ta phá thành từng mảnh. 

 Vì cái chết của Ân Trọng mà màn đêm trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một vùng thiên địa hoang tàn. 

 Sau khi giết Ân Trọng, Tiêu Viêm vô lực quỳ ở đó, đôi mắt già nua mờ đục chỉ còn máu và nước mắt. 

 Cơn gió nhẹ thổi qua, từng sợi tóc đen của ông ta biến thành những sợi tóc bạc, cơ thể già nua lọm khọm, tang thương như hoá đá, tựa như cái xác không hồn biết đi. 

 Diệp Thành ở phía sau thầm thở dài, hắn rất hiểu tâm trạng Tiêu Viêm, vợ bị lăng nhục, con thì bị luyện thành đan dược, sống tạm bợ ẩn nấp mấy trăm năm, sự hận thù khiến ông ta trụ lại trên cõi đời này. 

 Giờ đây đã báo được mối thù lớn, ông ta mất đi chỗ dựa tinh thần, thù và hận mấy trăm năm đã vắt kiệt tinh lực của ông ta, không có mục tiêu, con đường phía trước như đêm đen không có ánh sáng. 

 Diệp Thành khẽ phất tay, giải trừ cấm chế cho ông ta rồi từ từ quay người, hắn không đòi ông ta bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa nữa, ông ta đã thê thảm thế này rồi, hắn thật sự không đành lòng. 

 Diệp Thành thở dài một hơi, lẳng lặng quay người, đi vào hư thiên rồi biến mất như tia tiên quang. 

 Thiên địa này vẫn yên tĩnh, rất lâu sau mới có vài ba bóng người đặt chân đến, nhìn thấy cảnh hoang tàn ở nơi này, bọn họ đều sửng sốt, không khó để tưởng tượng ra lúc trước đã có một trận đại chiến ở đây. 

 Bên này, Diệp Thành đã bay được mấy trăm nghìn dặm, trên đường đi hắn cũng âm thầm lĩnh ngộ bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa, tập trung vào nó khiến hắn suýt thì rơi khỏi hư thiên. 

 Ý cảnh Dịch Thiên Hoán Địa mà Tiêu Viêm đưa chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể hiểu, rất khó để mô tả, nhưng với Diệp Thành như vậy là đủ rồi, muốn hoàn toàn hiểu được nó chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.