Chương trước
Chương sau
Máu tươi nhuốm đỏ cả phủ đệ nhà họ Dương, nơi nào đập vào mắt cũng thấy một màu đỏ máu. 

 Hai Chuẩn Thánh Vương liên tiếp bị giết, Thánh Nhân bị quét sạch, cấp Chuẩn Thánh cũng bị giết hết bảy tám phần, những cao thủ cảnh giới Hoàng còn lại ở trước mặt Diệp Thành đều như con kiến. 

 Sau một tiếng nổ, ngọn núi cuối cùng của nhà họ Dương cũng sụp đổ, hóa thành cát bụi lịch sử. 

 Không biết đến lúc nào mới thấy Diệp Thành cầm sát kiếm chầm chậm bước ra khỏi nhà họ Dương, toàn thân hắn đầy máu, tóc, quần áo, cánh tay, cơ thể, những nơi có thể nhìn thấy đều là máu, đến thanh kiếm trên tay hắn cũng vẫn còn đang nhỏ máu, mang lại cho người ta ảo giác hắn là sát thần đi ra từ sâm la. 

 Nhìn lại phía sau hắn, phủ đệ của nhà họ Dương sụp đổ từng tấc, hoá thành đống đổ nát, chôn vùi trong máu tươi. 

 Những người xem chiến đều hoá đá, hai mắt lồi ra nhìn chằm chằm bức tranh màu máu này, đây còn là nhà họ Dương không? Đây là địa ngục đẫm máu thì có! Bị một sát thần đồ sát không còn thấy một sinh linh. 

 Đám người vô thức lùi về sau hai bước, rất hiểu ý nhường đường cho Diệp Thành, một Chuẩn Thánh tiêu diệt cả nhà họ Dương, nếu chuyện này truyền ra ngoài sợ rằng sẽ không ai tin. 

 “Ta thật là thông minh, may mà không ra ngoài”, trong một quán rượu nhỏ, một ông lão béo rùng mình, nếu lúc trước ông ta ngốc nghếch chạy đi giúp đỡ thì lúc này lại đang nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nói rất vui vẻ với người nhà họ Dương trên đường đến Hoàng tuyền rồi. 

 Ông ta rất may mắn, ít nhất là may mắn hơn Khai Nguyên Chân Nhân, lão ta mới thật sự là não bị ngập nước, tu vi khó khăn lắm mới tu luyện được đã bị đánh bại hoàn toàn. 

 Diệp Thành lại vào truyền tống trận, trước khi đi còn không quên đứng lên nơi cao nhìn Luyện Ngục từ xa, dường như có thể từ nơi rất xa nhìn thấy vùng đất khô cằn bên ngoài Luyện Ngục, không có một sinh linh. 

 Sau khi hắn đi, tin tức bên cổ thành nhà họ Chu cũng truyền đến cổ thành này: Một Chuẩn Thánh Vương, sáu Thánh Nhân, mấy chục Chuẩn Thánh, mấy trăm cảnh giới Hoàng của nhà họ Dương đều bị một Chuẩn Thánh tiêu diệt, người bị giết cùng còn có một tu sĩ tên là Khai Nguyên Chân Nhân, tướng chết cực kỳ bi thảm. 

 Người trong thành đều hít vào một hơi khí lạnh, trước khi tiêu diệt nhà họ Dương, yêu nghiệt Chuẩn Thánh đó còn đã giết hai Chuẩn Thánh Vương ở một cổ thành khác, chiến tích này đủ để kiêu ngạo quần hùng. 

 Lập tức, vùng đất bán kính mười nghìn dặm đều trở nên yên bình, thế lực lớn nhà họ Dương bị tiêu diệt, không ít gia tộc thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn cười rất vui, rất sảng khoái. 

 Cùng ngày hôm đó trưởng lão của rất nhiều gia tộc đều tới nhà họ Chu muốn làm quen, vì có yêu nghiệt Chuẩn Thánh là Diệp Thành, nhà họ Chu sẽ là một thế lực đáng sợ khác. 

 Nhà họ Chu đông như trẩy hội, ai tới cũng không từ chối, bất ngờ này khiến mọi người không kịp chuẩn bị. 

 Rặng núi về đêm không hề yên tĩnh bởi sự xuất hiện của Diệp Thành, hắn khiến cho yêu thú trở nên nóng nảy, nhất là khí tức của thiên khiển khiến cho từng bụi cây cỏ đều lần lượt khô héo. 

 Trong một sơn động, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng đã không còn hình người, máu tươi đầm đìa, thiên khiển phá tan mỗi tấc Thánh thể của hắn, hết lần này đến lần khác muốn nuốt chửng hắn nhưng đều không được như ý muốn. 

 Lần này hắn ngồi một mạch ba ngày, cuối cùng hắn cũng vượt qua được thiên khiển, Thánh thể bị phá hoại đã khôi phục. 

 Đêm khuya ngày thứ tư hắn mới vươn vai đi ra khỏi sơn động, nhìn hư thiên cao vút, trong đôi mắt hắn hiện sự tức giận và căm hận, thiên khiển hành hạ hắn hơn hai trăm năm, từ lâu đã không chết không chịu dừng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.