“Xảy ra quá nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười tế ra một luồng thần thức nhập vào trán cô, rất nhiều lời giải thích đều ở trong thần thức này, hơn hai trăm năm trước sau khi Thiên Ma xâm phạm không lâu cô đã qua đời, mọi việc sau đó cô đương nhiên không biết ví dụ như chuyện Đại Đế Thiên Ma sau này.
Từ Nặc Nghiên kinh ngạc thẫn thờ đứng đó như hoá đá, cơ thể cô bất giác run lên, từng cảnh tượng xuất hiện bên trong luồng thần thức kia chính là thiên địa tăm tối, sơn hà rộng lớn nhuốm đỏ máu, vô số tu sĩ bỏ mạng trên mảnh đất này.
Cô cảm thấy hết sức khó tin, cũng không dám tin sau khi mình qua dời lại có nhiều chuyện bi thương đến vậy, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở vì chống lại Thiên Ma mà đã phải bỏ mạng gần như toàn bộ.
Trong chốc lát, đôi mắt cô trào nước mắt, cô lặng lẽ quan sát Diệp Thành, chính là hắn đã trảm diệt Đại Đế mở ra đường máu cho Đại Sở, trên chặng đường chinh chiến cô độc đó, hắn đã tới Chư Thiên Vạn Vực này.
“Cô...cô ấy thì sao”?, Từ Nặc Nghiên rủ mắt mím môi.
“Cô ấy là nữ tử thì cô hà tất phải vậy?”, Diệp Thành bất giác mỉm cười lắc đầu.
“Ta chỉ hỏi thôi”, Từ Nặc Nghiên nói với giọng buồn bã, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ lau đi nước mắt.
“Rảnh rỗi thì cô có thể tới thánh địa Dao Trì”, Diệp Thành đáp lại một câu như có như không: “Cơ Vô Trần của cô chính là thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654992/chuong-2086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.