Chương trước
Chương sau
“Bốn Thần Tử này thật chẳng ra sao”, Thần Tử Thiên Phạt lên chiến đài, Thần Tử Thương Linh, Thần Tử Hoá Vũ và Thần Tử Nhật Nguyệt chặn ở bên dưới chiến đài, tất cả mọi người đều tỏ ra kiêng dè. 

 “Xa luân chiến, đây là muốn tiêu hao thánh thể đến chết đây mà”, không ít người vuốt râu, nói rồi còn không quên liếc nhìn Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc, Thần Tử Ma Tộc và Thần Tử Phượng Hoàng, bốn tên này đã hồi phục được bảy, tám phần, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên chiến tiếp. 

 “Theo như lão phu thấy thì không cần phía Thần Tử Phượng Hoàng ra tay thì thánh thể cũng sẽ xuống khỏi chiến đài thôi”, rất nhiều lão tu sĩ tặc lưỡi, “với tình trạng suy yếu hiện giờ của hắn thì đến một mình Thần Tử Thiên Phạt còn đánh không nổi chứ nói gì đến ba thần tử bên dưới chiến đài đang đợi?” 

 “Hôm nay thù mới oán cũ tính luôn một thể”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Thiên Phạt gằn lên phẫn nộ, khí thế lên cao cực điểm, hắn sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, mặt mày tôi độc đến đáng sợ. 

 “Lũ sâu kiến”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đứng vững rồi lại ngưng tụ khí huyết vàng kim. 

 “Muốn chết”, hung quang của Thần Tử Thiên Phạt xuất hiện, trong lòng bàn tay loé lên lôi chớp giáng từ trên trời xuống, đây chính là đại thuật sát sinh, vả lại còn là một đòn đỉnh phong, không cho Diệp Thành bất cứ con đường sống nào. 

 Thế nhưng chưởng đánh này của hắn còn chưa giáng xuống thì đã thấy một bàn tay trong suốt xuất hiện, như mang theo làn gió mới gạt đi mọi uy nghiêm trong chưởng đánh vừa rồi khiến hắn phải lảo đảo lùi về sau. 

 Người xem kinh ngạc, lần lượt ngồi thẳng dậy, bọn họ đưa mắt nhìn mới thấy trên chiến đài có thêm một bóng hình nữa, tiên hà bay lượn, tiên quang vờn quanh như mộng như ảo, hoá thành một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là thần nữ Dao Trì – Cơ Tuyết Băng đó sao? 

 “Thần nữ có ý gì?”, Thần Tử Thiên Phạt đứng vững lại thì nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt khó coi, trong đôi mắt loé lên vẻ bạo tàn và khát máu, hắn không ngờ thần nữ Dao Trì lại tham dự vào việc này. 

 “Ta chẳng có ý gì cả”, Cơ Tuyết Băng khẽ mím môi, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu, “có điều thân là thần nữ của Dao Trì ta phải nói với ngươi đôi điều, ngươi dù gì cũng là Thần Tử của một giáo, cứ ức hiếp một người không còn lành lặn như vậy thì chỉ sợ sẽ khiến ngươi phải mất mặt thôi”. 

 “Đây chính là ân toán của ta và hắn, hi vọng thần nữ không nhúng tay vào”, Thần Tử Thiên Phạt hắng giọng đáp lời. 

 “Nói tới ân oán thì ta suýt thì quên mất, chúng ta cũng từng có”, Cơ Tuyết Băng lấy ra một cái gương nhỏ vừa chải tóc vừa tính toán”. 

 “Cô...”, Thần Tử Thiên Phạt nghe vậy thì tái xanh mặt, khi đánh với Đông Thần Dao Trì, hắn không có nổi cơ hội ra tay, đây chính là khoảng cách giữa hai người bọn họ. 

 “Đánh hay không đánh?”, Cơ Tuyết Băng cất gương đi, nhìn Thần Tử Thiên Phạt với ánh mắt đầy hứng thú. 

 “Thiên Phạt cam tâm xuống nước”, Thần Tử Thiên Phạt hắng giọng lạnh lùng sau đó quay người đi, nhưng trước khi xuống chiến đài thì khoé miệng lại nhếch lên nhìn Diệp Thành: “Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể mà lại nép sau nữ nhân, không ngờ trên đời còn có một con rùa rụt đầu như ngươi”. 

 Nói rồi tên này bước xuống chiến đài nhưng còn chưa nhấc chân lên thì đã bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng đánh bay. 

 “Ta đã nhận thua rồi, thần nữ ức hiếp người quá đáng”, Thần Tử Thiên Phạt phẫn nộ, hắn nghiến răng rít lên, “hôm nay Thánh Địa Dao Trì nhất định phải cho Thiên Phạt ta một lời giải thích”. 

 “Vốn dĩ ta định cho ngươi xuống chiến đài nhưng ai bảo ngươi mắng ta?”, Cơ Tuyết Băng nhướng vai. 

 “Ta...ta mắng cô bao giờ?”, Thần Tử Thiên Phạt cứng đơ mặt còn chưa kịp phản ứng lại. 

 “Diệp Thành chính là cố hữu của ta, ngươi mắng hắn chẳng phải mắng ta sao?”, Cơ Tuyết Băng chớp mắt, “với hành vi vừa rồi của ngươi, trong cổ thư có ghi chép, gọi là chửi đổng đấy”. 

 “Cô...” 

 “Sao, còn không thừa nhận à?” 

 “Nào nào, để ta”, Cơ Tuyết Băng vừa dứt lời thì liền bị Diệp Thành lôi sang một bên, Thần Tử Thiên Phạt còn chưa bò dậy thì đã bị ấn quay lại. 

 Cảnh tượng tiếp theo thật sự choán mắt, tên súc sinh Diệp Thành cứ thế đè lên người Thần Tử Thiên Phạt và đánh túi bụi không quan tâm đâu là mặt đâu là mũi, vừa đánh vừa ho: “Chửi ta đã đành, lại còn dám chửi cả thần nữ Dao Trì, chửi thần nữ Dao Trì ta có thể nhịn nhưng ngươi còn dám chửi cả thánh địa Dao Trì, một thánh địa một phương, một tiên tử như hoa như ngọc mà bị ngươi chửi là con rùa rụt đầu”. 

 “Đây...đây là cái lý gì vậy?”, nhìn cảnh tượng tanh máu trước mắt, chỉ cần là những người chứng kiến thì đều bất giác chép miệng. 

 “Lão thân không nên cho hắn vào đây”, tiên mẫu Dao Trì uống say chếnh choáng chợt day trán, một buổi yến tiệc yên ổn mà vì sự tồn tại của hắn lại bị huỷ hoại. 

 “Ngươi muốn chết”, ở một hướng khác, Đại Thánh của thánh địa Thiên Phạt đã sát phạt tới. 

 “Trả lại cho ngươi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn lôi Thần Tử Thiên Phạt rồi ném về phía Đại Thánh Thiên Phạt, Thần Tử Thiên Phạt kia đã bị hắn đánh cho tới mức máu me be bét, cả cơ thể ngất lịm đi. 

 “Giết”, Đại Thánh Thiên Phạt phẫn nộ, uy lực mạnh mẽ xuất hiện, sát khí đằng đằng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.