Chương trước
Chương sau
Đây là một dải tiên sơn với sương mù bao quanh, tựa như nàng tiên đeo mạng che mặt, mang theo vẻ đẹp huyền bí. 

 Nhìn từ xa, tiên hà rực rỡ sắc màu uốn lượn, phác hoạ nên bức tranh tuyệt đẹp, như mộng như ảo, tiên cảnh ảo diệu khiến người ta khao khát, nhưng không thể chạm tới. 

 Đây chính là Dao Trì Thánh Địa, sừng sững ở Đông Hoang suốt bao năm dài vô tận, cũng là nơi chứng kiến những thăng trầm của cuộc đời. 

 Dao Trì đã có lịch sử từ rất lâu đời, tổ tiên của họ là Đại Đế cuối cùng thời đại Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực gọi bà là Dao Trì Nữ Đế, truyền thuyết về bà đều là thần thoại. 

 Dao Trì Thánh Địa hôm nay rất phồn hoa, nhộn nhịp, là nơi diễn ra đại hội Dao Trì một trăm năm một lần. 

 Trời vừa hửng sáng, sơn môn Dao Trì đã chật ních người, những người tới đều là người nổi tiếng, hoặc là người có đại thần thông, hoặc là có thế lực lớn chống lưng, ai cũng không phải người bình thường. 

 Trong màn đêm xa xăm, hai bóng người bay vụt tới như thần hồng, đáp xuống nơi cách tiên sơn Dao Trì không xa, nhìn kỹ thì thấy là Diệp Thành sau khi đã thay đổi diện mạo và Kỳ Vương đã biến thành hình người. 

 Hai người đi đường mệt nhọc, liên tục chín ngày đêm không ngừng nghỉ, đi qua hàng trăm cổ thành mới tới nơi này, may mắn là cuối cùng họ cũng tới kịp để tham dự yến tiệc. 

 Trong chín ngày qua, Diệp Thành thu hoạch được rất nhiều, tìm được hàng trăm người chuyển kiếp sau đó hắn đã phân tán họ đi khắp các nơi, bây giờ đi qua Dao Trì Thánh Địa, hắn cũng sẽ lại lên đường đi tìm người. 

 “Nơi từng có Đại Đế có khác, khí thế này, tiên sơn này không phải nơi Thánh Địa bình thường có thể so sánh”, Kỳ Vương nhìn tiên sơn Dao Trì từ xa, luôn miệng tặc lưỡi xuýt xoa. 

 “Có Đế binh che giấu huyền cơ, đến Tiên Nhãn cũng không thể nhìn thấu”, Diệp Thành cũng nhìn từ xa, trong mắt hắn là vẻ kính nể, truyền thừa bất hủ của Đại Đế không đơn giản như trong tưởng tượng. 

 “Nhìn thấy chưa? Lại một vị Chuẩn Đế nữa”, Kỳ Vương ra hiệu cho Diệp Thành nhìn về hư không xa xôi. 

 Diệp Thành liếc nhìn nhưng không ngạc nhiên, hoặc là từ lâu hắn đã không còn thấy lạ nữa, suốt chặng đường đi tới đây, họ đã thấy không dưới chín Chuẩn Đế, tất cả đều tới tham dự đại hội Dao Trì. 

 Hai người dời mắt, đi tới trước sơn môn của Dao Trì Thánh Địa. 

 Ập vào mắt họ là hai hàng nữ đệ tử áo trắng đứng ngay ngắn ngoài sơn môn, áo của họ khẽ tung bay, dung mạo xinh đẹp tựa như tiên nữ cửu tiêu hạ phàm, không nhuốm khói lửa trần gian. 

 Phía trước hai hàng nữ đệ tử là hai bà lão áo trắng đang liên tục đón khách vào tiên sơn, tu vi của hai người họ không thấp, đều là Thánh Vương, Diệp Thành và Kỳ Vương nhìn thấy mà không khỏi ngoác miệng tặc lưỡi, nếu không sao lại nói Dao Trì có lai lịch sâu xa? Đến người tiếp khách cũng là cấp Thánh Vương. 

 Nói rồi hai người đi vào, nhưng bị một bà lão trong số đó đưa tay chặn lại, thấy hai người chỉ có tu vi Chuẩn Thánh, giọng điệu của bà ta không được tốt lắm: “Thiệp mời đâu?” 

 “Chúng ta không có thiệp mời”, Kỳ Vương lắc đầu ngúng nguẩy làm Diệp Thành rất muốn cười, ngươi không có thiệp mời mà còn ngông nghênh như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ đắc ý này của ngươi còn có vẻ rất tự hào là sao? 

 “Không có thiệp mời thì đi về”, bà lão áo trắng trầm giọng, giọng điệu càng thêm trang nghiêm. 

 “Tiền bối, chúng ta là cố hữu của thần nữ nhà bà, xin châm chước”, so với Kỳ Vương, Diệp Thành lịch sự hơn nhiều, hắn chắp tay hành lễ nói. 

 “Bạn cũ của tiên tử Dao Trì, bản thần tử không nghe nhầm chứ?”, không đợi bà lão đó lên tiếng, một tiếng cười nhàn nhạt từ phía sau đã vang lên, khi mọi người qua đầu lại thì thấy là một thanh niên áo trắng, thoạt nhìn khá quen, nhìn kỹ lại thì thấy đúng là quen thật, đó chẳng phải thần tử Nhật Nguyệt sao? 

 “May mà Sở Linh Ngọc không ở đây, nếu không đã một chưởng giết chết ngươi rồi”, Diệp Thành nhìn thần tử Nhật Nguyệt với vẻ đầy ẩn ý, ngày trước chính tên này đã bắt cóc và trói Hồng Trần lại. 

 “Hai Chuẩn Thánh mà cũng dám tự xưng là bạn cũ của tiên tử Dao Trì?”, thần tử Nhật Nguyệt đi tới, nhìn Diệp Thành và Kỳ Vương với vẻ mặt đùa bỡn và khinh bỉ: “Đúng là trò cười”. 

 “Ngươi cũng là Chuẩn Thánh thì ra vẻ cái gì?”, Kỳ Vương bực tức, lập tức mắng chửi. 


 “Mời thần tử vào trong”, các nữ đệ tử của Dao Trì phất tay áo làm động tác mời, ai nấy đều cười ngọt ngào, chỉ tại thần tử Nhật Nguyệt cũng hơi đẹp trai, các cô nhìn thấy mà lòng rạo rực, nói thẳng ra là si mê. 

 “Được, được”, thần tử Nhật Nguyệt phất nhẹ chiếc quạt sơn hà, phong độ phóng khoáng, trước khi đi còn nhếch môi nhìn Diệp Thành và Kỳ Vương phía sau. 

 “Không phải ta nói phét với ngươi đâu, người như hắn, một mình ta có thể đánh mười tên”, Kỳ Vương nhìn theo bóng lưng thần tử Nhật Nguyệt rời đi, nghiêm túc nói, thoáng chốc lấy lại vẻ ngông nghênh. 

 “Còn không lui đi?”, bà lão liếc nhìn hai người, lại tăng thêm vẻ uy nghiêm vô thượng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.