Chương trước
Chương sau
Khi rất nhiều lão bối của Đế Vương Thành còn đang kinh ngạc thì Thần Tử Thiên Phạt đã mở cấm pháp, phần trán có hắc hoạ thần vân, khả năng chiến đấu tăng vọt, trên trán còn có lôi điện bắn ra, cuốn theo một viên thần châu lôi chớp. 

 Đó là một loại thánh binh, vả lại còn là thánh binh rất mạnh, bên trên có lôi chớp bao quanh, mang theo khả năng tịch diệt, có lẽ vì đều là những bậc mang theo đại thần thông nên còn tàn lưu đạo tắc vô thượng. 

 Cũng giống như hắn, Thương Linh Thần Tử và Vũ Hoá Thần Tử với hình thái thảm hại cũng sử dụng tới pháp khí mạnh mẽ, vả lại cũng mở cấm pháp tăng khả năng chiến đấu, đây đều là bí thuật của thánh địa không truyền ra ngoài. 

 Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào, hắn quay đầu bỏ chạy, vả lại tốc độ bỏ chạy còn rất nhanh. 

 Ba đại Thần Tử mặt mày tôi độc, sát khí ngút rời, bọn chúng đều di chuyển điên cuồng truy sát Diệp Thành như ba đạo thần mang, sát khí lạnh băng khiến cho từng tấc trong thông đạo không gian trở nên lạnh lên thấy rõ. 

 Sáu Đại Thánh cau mày, bọn họ liếc nhìn Cơ Tuyết Băng ở bên và cũng nhấc chân đi. 

 Cơ Tuyết Băng cứ thế ngó lơ, di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi theo, bước đi không nhanh không chậm, cô không hề tỏ ra hoài nghi với sự tự tin về khả năng chiến đấu của Diệp Thành, cho dù là về tốc độ hay khả năng chiến đấu thì hoàn toàn có thể đánh bại ba Thần Tử. 

 Phía trước, Diệp Thành bị đuổi theo, hoặc có thể nói là tốc độ Diệp Thành chậm lại, cố ý để chúng đuổi kịp, nếu không thì sáu Đại Thánh kia chưa biết chừng sẽ ra tay, hắn vẫn đang dùng chiêu dụ người. 

 Trận đại chiến lại nổ ra, ba thần tử lại lần nữa bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên, nếu không phải kiêng dè sáu Đại Thánh thì bọn họ đã được Diệp Thành đưa xuống hoàng tuyền từ lâu rồi. 

 Sau mười mấy hiệp, Diệp Thành lại bỏ chạy, bộ dạng bỏ chạy vẫn vô cùng bá đạo. 

 Cảnh tượng tiếp theo thực sự đủ dị thường, tên này rõ ràng có khả năng chiến đấu vượt qua ba Thần Tử kia nhưng lại vừa đánh vừa chạy, đợi tới khi chạy được một đoạn thì lại quay đầu lại chiến tiếp. 

 Sau nhiều lần như vậy, ba thần tử suýt chút nữa thì bị ép đến phát điên, tên nào tên nấy đầu tóc rối xù, máu me be bét, nếu nói thì cũng phải công nhận chúng đủ nghị lực, rõ ràng biết không đánh lại được Diệp Thành nhưng vẫn cố đuổi theo, không dễ gì mới đuổi kịp, còn chưa đứng vững đã bị đánh cho tới tấp mặt mũi. 

 “Không đúng, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, Đại Thánh của thánh địa Thiên Phạt như nhận ra điều gì đó, như nhìn ra được huyết mạch của Diệp Thành trong khí huyết dồi dào đó, đó chính là Hoang Cổ Thánh Thể. 

 “Chẳng trách mà khả năng chiến đấu lại mạnh đến vậy”, Đại Thánh của Hoá Vũ Thánh Địa hắng giọng lạnh lùng, huyết mạch có thể sánh ngang với Đế thì có gì mà không biết, thánh thể cùng cấp vô địch, cũng chẳng trách mà ba thần tử lại bại. 

 “Bắt lấy rồi nói tiếp”, sáu người nói rồi định tiến lên, trong đôi mắt loé lên ánh nhìn tham lam. 

 “Sáu vị tiền bối, chúng ta đã giao hẹn từ trước, các vị muốn huỷ bỏ giao hẹn sao?”, Cơ Tuyết Băng chắn trước sáu người, “thân là Đại Thánh mà lại ra tay với Chuẩn Thánh, không sợ hậu nhân chê cười sao?” 

 “Thần nữ thật sự chỉ vì một tên Chuẩn Thánh mà muốn quay lưng lại với ba thánh địa sao?”, Đại Thánh của Thiên Phạt Thánh Địa trầm giọng, “hay là cô cố ý muốn làm khó chúng ta?” 

 “Tiền bối nói gì vậy chứ?”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm, “vãn bối chỉ là tuân theo giao hẹn thôi, nếu như chư vị muốn ra tay thì lần này không cần tới thánh địa Dao Trì tham gia yến tiệc nữa, Dao Trì có thể nói với các vị một cách đầy trách nhiệm rằng, các vị có thể vào mà không thể ra”. 

 “Cô...”, câu này của Cơ Tuyết Băng khiến cho sáu Đại Thánh đều á khẩu, bọn họ không cho rằng cô đang doạ mình mà thánh địa Dao Trì chắc chắn sẽ làm vậy. 

 “Đương nhiên, sáu vị tiền bối cũng có thể diệt ta ở đây”, Cơ Tuyết Băng khẽ mím môi. 

 Chỉ một câu nói của cô nhưng lại khiến sáu Đại Thánh run rẩy. 

 Diệt thần nữ Dao Trì? Bọn họ muốn như vậy nhưng lại không có cái gan làm vậy. 

 Mặc dù cùng là thánh địa nhưng ba thánh địa lớn và thánh địa Dao Trì lại có khoảng cách một trời một vực, vì thánh địa Dao Trì từng xuất hiện Đại Đế từ thời vạn cổ, không phải là nơi mà bọn họ có thể đụng đến. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, một tay cầm vò rượu, một tay cầm sát kiếm, hắn đặt trên cổ ba tên này, nếu không phải Cơ Tuyết Băng ở đây thì hắn nhất định sẽ lột sạch ba tên này từ lâu rồi. 

 “Súc sinh, thả Thần Tử nhà ta ra”, sáu Đại Thánh phẫn nộ, trước đó chỉ vì chút lơ là mà Thần Tử nhà mình bị trói, tốc độ của Diệp Thành nhanh tới mức vượt xa dự đoán của bọn họ. 

 “Ta là người, không phải súc sinh, tiền bối đừng làm loạn”, Diệp Thành chậm rãi thu lại sát kiếm, tiếp đó là quay n gười, cứ thế chạy về phía lối ra của thông đạo, sau đó không quên truyền âm lại: “Bên trong cơ thể ta có bí pháp kết nối với sinh mệnh của bọn họ, các vị tiền bối nên chú ý một chút”. 

 “Các vị nên thức thời thì chúng ta bình an vô sự”, Cơ Tuyết Băng cũng đi theo, cô để lại một câu và quả quyết rằng động tĩnh lớn ở nơi này đã đến tai người của Đế Vương Thành cho nên trước đó mới dám thể hiện uy thế, nếu như ở bên ngoài thì cô chắc chắn sẽ thu mình hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.