Lời vừa dứt, tiếng sáo và tiếng đàn rung động lòng người du dương cất lên, vô số cánh hoa tươi được rải xuống từ trên không, bức tranh tựa như tiên nữ rải hoa đi vào lòng người ai nấy đều mê mẩn.
Giữa những cánh hoa rải rác có chín tiên nữ nhẹ nhàng đáp xuống nữ tiên đài, hoa sen tựa như đang nở rộ, toả ra tứ phía, trong đám mây sáng trong có một nữ tử mặc áo trắng xinh đẹp như thiên tiên xuất hiện tựa như hoa lan trong sơn cốc, phản chiếu mưa hoa, tiên quang giống như một giấc mơ.
Cô đeo tấm mạn che màu trắng, nhẹ nhàng duyên dáng, tư thế múa uyển chuyển như tiên, tay áo rộng mở thướt tha lên xuống càng làm nổi bật dung nhan tuyệt thế của cô, mọi người đều bị mê hoặc bởi tư thế múa của cô, gần như quên cả thở, đôi mắt đẹp của cô đảo qua, mọi người đều gần như loạn nhịp, cảm thấy dường như cô đang nhìn mình, trái tim như muốn tan chảy.
Diệp Thành mỉm cười, nhưng không phải vì tư thế múa của cô mà vì khuôn mặt cô, hắn cũng mang vẻ mặt thất thần, lại như nhớ lại Đại Sở hai trăm năm trước, con gái Huyền Hoàng Nam Minh Ngọc Thu không hề làm mất danh tiếng của bậc cha chú, cô chiến đấu khiến cho Thiên Ma nghe tên là sợ mất mật, ra đi trong vinh quang.
“Ta nói này, cô ấy thật sự là họ hàng của ngươi à?”, Kỳ Vương liếm môi, chọc vào người Diệp Thành hỏi.
“Sao? Không giống à?”, Diệp Thành ung dung lên tiếng, nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654956/chuong-2050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.