Chương trước
Chương sau
Màn đêm vốn dĩ nên tĩnh mịch thì lại trở nên không hề yên tĩnh, vì trận chiến đối đầu giữa hai Chuẩn Thánh và hai Chuẩn Thánh Vương mà khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt khiến những tu sĩ đang vội vã tới Dao Trì tham gia tiệc hội cũng phải dừng lại ở cổ thành này lâu hơn một chút. 

 Người đến đây ngày càng đông, người ta đều ngẩng đầu quan sát rồi lấy kí ức tinh thạch ra để lạc ấn cảnh tượng này lại, đây chính là cuộc trò chuyện trong những lúc rảnh rỗi của bọn họ, cầm về thì không thiếu chuyện mà bàn tán. 

 Trận đại chiến không cân sức nên kết quả đương nhiên không mấy bất ngờ. 

 Sau khi giao chiến chưa tới ba mươi chiêu thì lão già tóc tím đã bại trận, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng trấn áp giữa hư thiên. 

 Sau đó là lão già áo đen cũng quỳ xuống, bị một chân của Diệp Thành ghì xuống đất. 

 Nếu không thì sao có thể nói là bằng hữu chứ, lão già tóc tím và tóc đen đều bại cùng một lúc, tạo ra một cái hố sâu trên nền đất, cả hai Chuẩn Thánh Vương không còn hình dạng con người. 

 Lúc này, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, hai đấu hai, hai Chuẩn Thánh Vương đều bị đánh tập thể. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều bay xuống, bọn họ tỏ ra như không có chuyện gì khiến người xem phải chép miệng, khôg biết hai người này chui từ đâu ra mà lại mạnh đến vậy. 

 Kì Vương cũng tới, nó tự giác đứng giữa hai người, cái lưng thẳng tắp, trông vẻ hiên ngang và như đang nói: Đây là hai vệ sĩ của ta, sau này gặp ta thì nên cung kính một chút. 

 Cơ Tuyết Băng liếc Kì Vương một cái mà không nói gì sau đó quay người lục tìm trong đống đổ nát cái gùi sách của mình, đợi sau khi đeo gùi lên thì mới khẽ mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi có đi không?” 

 “Ta cho rằng chúng ta nên tìm một chỗ nào đó không có người rồi nói chuyện cái đã, ví dụ như nói về gia đình cô chẳng hạn”, Diệp Thành vừa phủi bụi trên người vừa lên tiếng. 

 “Vậy thì tới nhà ta, ta mời ngươi ăn đào”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười điềm nhiên, cô nhấc chân bước đi trên đường. 

 “Nói thực thì ta không thích ăn đào”, Diệp Thành lắc đầu bước theo. 

 “Còn ta nữa”, Kì Vương cũng mặt dày đi theo giống như một con chó ngoan ngoãn nghe lời. 

 “Nhìn người quả không nên nhìn qua tướng mạo”, nhìn bóng ba người rời đi, phía sau người ta đều xoa cằm, đặc biệt là các lão bối, tất cả đều như chợt cảm thấy mình đã già. 

 Không biết tới bao giờ đám người mới dần tản đi, trước khi đi người ta còn không quên nhìn lão già áo tím và áo đen bị đánh tàn phế, huynh đệ cùng cảnh ngộ trong truyền thuyết chính là câu nói hình dung về hai người này. 

 Lại nhìn lão già áo tím và áo đen, lúc này bọn họ trở nên yên phận hơn hẳn, vả lại còn bị đánh đến mức ám ảnh, không dám tin hai Chuẩn Thánh Vương lại bị hai Chuẩn Thánh đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên, đi đường mà nhìn các tu sĩ Chuẩn Thánh thôi mà chỉ muốn xông lên đánh người. 

 Màn đêm yên tĩnh, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Phía Diệp Thành cứ thế đi về phương bắc giống như ba đạo tiên mang vẽ nên ba màu sắc tuyệt đẹp cho tinh không. 

 Cơ Tuyết Băng vẫn giữ dáng vẻ cần mẫn đó, cho dù là phi hành thì cũng vẫn ôm theo sách vô tự thư vùi đầu đọc, về sách vô tự thư thì rất huyền bí, Diệp Thành vẫn âm thầm mở tiên nhãn hi vọng có thể nhìn thấu huyền cơ. 

 Nhìn mãi nhìn mãi, hắn bất giác nheo mắt lại vì trên sách hình như có cổ tự như ẩn như hiện, cho dù với khả năng quan sát của hắn thì cũng không nhìn ra, đến mức hoa cả mắt. 

 “Hai chúng ta có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?”, Cơ Tuyết Băng đang vùi đầu đọc sách thì ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thành: “Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất quen, nhưng lại không nhớ ra là ai”. 

 “Ta tên Diệp Thành”, Diệp Thành mỉm cười: “cô và ta có một đoạn nhân quả không dứt”. 

 “Ta không nhớ”, Cơ Tuyết Băng khẽ lắc đầu. 

 “Không nói tới những chuyện này nữa, nói tới sách vô tự thư của cô đi”, Diệp Thành mỉm cười đổi chủ đề. 

 “Một vị tiền bối từng tặng ta”, Cơ Tuyết Băng đáp lời, “lão tiền bối từng nói, sách thì không chữ nhưng trong lòng có chữ, sách chính là thiên địa, chữ là vạn vật, đọc sách giống như tu đạo, đợi sách không còn chữ nữa thì lúc đó đạo đã vượt thiên địa, hoá phàm mới là vạn vật chi thánh”. 

 “Đạo vượt thiên địa, vạn vật chi thánh”, Diệp Thành lẩm bẩm, lời này của Cơ Tuyết Băng khiến hắn chợt bồi hồi, hắn chợt có thêm hiểu biết về đạo của hỗn độn vạn vật. 

 Hự! 


 “Đừng lại gần ta”, Cơ Tuyết Băng dừng lại, lảo đảo ngồi khoanh chân giữa hư thiên. 

 “Chuyện gì thế này?”, Kì Vương kinh hãi, nó tự giác chạy đi thật xa như nhận ra sự đáng sợ của lôi chớp màu đen kia, thậm chí có thể nói cả cả tâm hồn đều run rẩy. 

 “Cô ấy đang nghịch thiên”, Diệp Thành cau mày sâu hơn, đụng chạm tới ý chí của trời thì trời cao trừng phạt muốn tiêu diệt, năm xưa hắn cũng đụng tới trời cao, nào ngờ Cơ Tuyết Băng kiếp này lại tạo nghiệp, vả lại khí thế còn rất hung hãn. 

 “Lùi ra sau”, cảm nhận được Diệp Thành đang tới bên cạnh mình, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa rít lên đau đớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.