Cổ thành về đêm vẫn hết sức phồn hoa, dòng người trên đường đi lại tấp nập, tất cả đều là tu sĩ, đa phần áo quần vướng bụi, có vẻ như bọn họ từ xa đến, trong đó không thiếu những bậc với đạo hành cao thâm.
Đây có lẽ là cổ thành cách thánh địa Dao Trì không xa nên mới náo nhiệt như vậy, những tu sĩ kia có lẽ đến đây để tham gia yên tiệc của Dao Trì.
Ở quán trà, phía Diệp Thành vẫn đang thưởng trà.
Kì Vương cuối cùng cũng không thể thuyết phục được Diệp Thành đi trộm bảo bối, nó nhìn chằm chằm Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành vui thì trả bảo bối cho mình.
Còn Diệp Thành lúc này lại đang nhìn Cơ Tuyết Băng, cô vẫn là thư sinh với hình ảnh cần cù vùi đầu đọc sách như thể mọi thứ phiền nhiễu trên thế gian này chẳng thể khiến cô bận lòng.
Còn tâm cảnh của cô ấy, bình lặng như nước, không chút gợn sóng, giống như trước kia cô đã từng thấy Hoang Cổ Thánh Thể và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn vậy, từ đầu tới cuối không hề để lộ ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào.
Nếu như đổi lại là người khác, nếu như nhìn thấy Hoang Cổ Thánh Thể và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì chắc chắn sẽ tỏ ra kinh ngạc nhưng cô lại như không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng vẫn rất bình thường, không hề giống người thường khác.
“Còn hơn cả kiếp trước”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, từ khi tới Chư Thiên Vạn Vực cho tới giờ, trong những người cùng cấp thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654947/chuong-2041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.