Chương trước
Chương sau
“Ừm, cứ như vậy đi, đem về nghiên cứu dần”, dưới ánh mắt thắc mắc của tất cả mọi người, ông lão kia cuối cùng cũng không đắn đo nữa, nhanh chóng len đến chỗ Diệp Thành và kéo hắn dậy như thể trước đó hai người từng quen nhau, ông ta chẳng nói chẳng rằng, cứ thế kéo hắn dậy và đi luôn như người một nhà. 

 “Ta..ta không phải nằm mơ chứ?”, Diệp Thành bị kéo đi thì gãi đầu khó hiểu. 

 “To gan”, thấy ông lão kia định kéo Diệp Thành đi, Thần Tử Thái Thanh lập tức nhảy ra: “Ông ở đâu ra, người của Thái Thanh Cung chúng ta mà cũng dám đưa đi, không phải ông chán sống rồi chứ?” 

 “Vị đạo hữu này, thả hắn ra thì giữa chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra”, Thần Tử Thái Thanh nạt nộ, nhắc nhở ba Đại Thánh, lời nói vang vọng khắp chư thiên như thể nhìn ra sự bất phàm của ông lão này, chắc chắn là cùng cấp với bọn họ. 

 “Nào nào, cả ba tới đây”, ông lão kia khoát tay, chỉ một câu nói mà khiến cả ba Đại Thánh đứng trên hư thiên đang hoang mang thì lại lần nữa hiện thân tới bên cạnh ông ta. 

 “Dịch thiên hoán địa”, ba Đại Thánh kinh ngạc, những người có mặt ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, có thể dùng bí pháp dịch thiên hoán địa một cách tuỳ tiện như vậy thì đây là đại thần thông tới mức nào, so với bọn họ mà nói thì Diệp Thành lại điềm tĩnh hơn nhiều, hắn có tiên nhãn, có thể nhìn ra tu vi của ông ta, thủ đoạn của Chuẩn Đế hết sức bá đạo. 

 “Không biết tiền bối giá lâm, vãn bối đã mạo phạm rồi”, cả ba Đại Thánh tỏ ra vô cùng sợ hãi, bọn họ vội hành lễ, vả lại còn hành lễ của vãn bối khiến người có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc, có thể khiến cả ba Đại Thánh xưng là tiền bối thì tu vi của người đó phải ở cảnh giới nào, là Chuẩn Đế trong truyền thuyết sao?” 

 “Không...không biết tiền bối giá lâm, vãn bối đã mạo phạm rồi”, tu sĩ mạnh của ba nhà đều lần lượt hành lễ, đến cả Đại Thánh cũng xưng vãn bối huống hồ là bọn họ, đặc biệt là Thần Tử Thái Thanh suýt chút nữa thì đái ra quần, cơ thể co rúm thành một đống, cảm giác toàn thân lạnh toát. 

 “Nhìn thấy ngọn lúi cao kia không?”, lão già lên tiếng, cả người lơ lửng giữa không trung, một tay ông ta đặt vào vai Đại Thánh của Thái Thanh Cung, một tay chỉ về phía ngọn núi cao nguy nga ở phía xa. 

 “Có...có ạ”, ba Đại Thánh vội lau mồ hôi lạnh loát. 

 “Nào, tới đó chơi đi”, thế rồi ông ta gảy tay, cả ba Đại Thánh giây phút trước còn ở bên cạnh ông ta thì giây phút sau đã được tiễn lên trời, cả ba như ba đạo thần hồng cứ thế bay về phía ngọn núi phía xa, vẽ ra ba đường vòng cung tuyệt đẹp trên hư không. 

 “Woa”, không chỉ Diệp Thành mà tất cả những người có mặt ở đây đều ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đảo đi đảo lại theo hướng mà ba Đại Thánh kia bay đi, bộ dạng có thể coi là vô cùng bá đạo. 

 Không lâu sau đó, từ hướng bọn họ bay đi vang lên tiếng động rầm trời, chấn động khắp thiên địa. 

 Mặc dù cách rất xa nhưng những người có mặt ở đây đều có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đó: Ba Đại Thánh mạnh mẽ cứ thế dính chặt lấy vách đá. 

 Nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp đó, tất cả mọi người bất giác nuốt nước bọt, đó là ba Đại Thánh, thế mà bị người ta đánh bay đi chỉ bằng một chưởng, nhanh gọn đến mức khiến người ta kinh ngạc. 

 Sau một hồi, những người có mặt ở đây đều chắp tay cúi người hành lễ với lão già có dáng người nhỏ kia, có thể đánh bay cả ba Đại Thánh chỉ bằng một chưởng, ông ta phải có cấp bậc Chuẩn Đế! 

 Ừm! 

 Lão già nhỏ bé vuốt ria mép hình chữ bát, sải bước chậm rãi kéo Diệp Thành biến mất hỏi hư thiên. 

 Sau khi ông ta đi không lâu, cả thiên địa chìm vào bầu không khí im ắng đến đáng sợ, đặc biệt là tu sĩ mạnh của ba nhà, người nào người nấy mồ hôi lạnh toát, cơ thể run rẩy đến cứng ngắc, sắc mặt tái mét, nói không nên lời. 

 Trong giây phút trước đó, bọn họ chỉ cảm thấy mình như đang bước vào quỷ môn quan, cũng nhìn thấy tử thần đang mỉm cười vẫy tay với mình, vả lại nụ cười còn vô cùng rùng rợn. 

 Không biết qua bao lâu mới có người phản ứng lại, giống như được giải thoát, quỳ sụp dưới đất, không ít người đái ra quần. 

 “Ta nói mà, tên tiểu tử đó có thiên tướng”, nhìn bóng người rợp trời, phía Tiểu Linh Oa cũng lặng lẽ rời đi, “cũng may lúc đó không xông lên”. 

 “Xem ra ba nhà kia cũng sẽ không thực hiện lệnh truy bắt hắn nữa”, Man Sơn mỉm cười. 

 “Điều ta hiếu kì đó là Chuẩn Đế tiền bối đó và Diệp sư đệ có mối quan hệ gì”, Liễu Dật trầm ngâm, “không phải ông ta cũng thích Hoang Cổ Thánh Thể nên mới tới tranh cướp chứ?” 

 “Một Chuẩn Đế sẽ không hành động không suy nghĩ đâu”, Man Sơn bất giác gãi đầu. 

 “Tin ta, Diệp Thành chắc chắn sẽ không sao đâu”, Tiểu Linh Oa lắc đầu, lời nói rõ ý tứ. 

 Phía này, Diệp Thành bị đưa đi, vượt qua hư thiên, chỉ cảm thấy trước mắt bao sông ngòi núi non vụt qua, những vết thương trước đó của hắn cũng được lão già này dùng đại thần thông chữa khỏi. 

 Hắn không chỉ một lần nhìn sang lão già ở bên, trong lòng hắn không khỏi thắc mắc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, một lão già không cao nổi một mét mà lại ở cảnh giới Chuẩn Đế, thế giới kì lạ này nên tìm ai giải đáp cho đây. 

 Có điều, điều hắn vẫn cảm thấy khó hiểu nhất đó chính là vì sao ông ta lại cứu mình, trong kí ức của hắn không hề có người này. 

 Lại nhìn sang ông lão ở bên, ông ta tỏ ra rất nhàn rỗi, khoanh chân ngồi trên bình hồ lô tử kim, ôm một vò rượu vừa nhâm nhi vừa ngân nga. 

 “Đó là Xích Dương Tử”, Nhược Thiên Chu Tước hồi lâu không lên tiếng trong Hỗn Độn Thần Đỉnh bất giác truyền âm cho Diệp Thành như thể biết từng gặp lão già này và cũng như biết được lai lịch của ông ta. 

 “Xích Dương Tử? Ai là Xích Dương Tử?”, Diệp Thành vội hỏi, hắn không hiểu Nhược Thiên Chu Tước đang nói gì. 

 “Ngươi đã nghe nói tới bảy người con của Đông Tử chưa?” 

 “Vãn bối chưa nghe thấy bao giờ”, Diệp Thành nghĩ một lát ồi lắc đầu bất lực, hắn quả thực chưa nghe tới cái tên này bao giờ. 

 “Thái Hư Tử, Tiêu Dao Tử, Vô Cực Tử, Thiên Thần Tử, Huyền Chân Tử, Vân Tiêu Tử, Xích Dương Tử, đây chính là bảy người con của Đông Hoa uy danh chấn động Huyền Hoang Đại Lục”, Nhược Thiên Chu Tước chậm rãi giải thích, “lão già bên canh ngươi chính là Xích Dương Tử, xếp thứ bảy trong số bảy người con của Đông Hoa”. 

 “Xếp thứ bảy đã mạnh như vậy rồi thì người xếp đầu tiên còn đáng sợ tới mức nào chứ?”, Diệp Thành run rẩy, “chắc chắn có thể ngang bằng với Kiếm Thần, là kiểu Đại Đế cũng không thể trấn áp”. 

 “Huyết mạch của Đông Hoa được lưu truyền lâu đời, tương truyền tiền bối của ông ta chính là chín đại Thần Tướng dưới Đông Hoa Nữ Đế”. 

 “Đông Hoa Nữ Đế?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác liếc nhìn ông lão trước mặt, hắn coi như hiểu ra chút vì sao ông ta lại cứu mình, chắc chắn vì Đông Hoa Nữ Đế và Đế Hoang, chỉ cần có liên quan đến thánh thể và Đế hoang thì đều có thể hiểu được. 

 “Nghe nói chín đại Thần Tướng từng liên thủ với nhau khiến Đế Đạo bị thương”, ntcc khẽ nói, “hiện giờ xem ra kẻ mạnh Đế Đạo bị thương kia nhất định là Đại Đế của Thiên Ma Vực”. 

 “Khiến tu sĩ Đế Đạo bị thương, chiến tích này cũng thật huy hoàng”, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi. 

 “Còn kém xa với ngươi”. 

 “Người nói gì thế chứ”. 

 “Tiểu tử, ngươi và Lục Đạo có mối quan hệ gì?”, khi cả hai nói chuyện thì Xích Dương Tử nãy giờ nhâm nhi rượu chậm rãi quay người, đôi mắt nhỏ ngưng tụ tiên quang như đang nhìn Diệp Thành ánh mắt dừng lại ở ngón tay phải của Diệp Thành, nơi đó có đeo Huyền Thương Ngọc Giới. 

 “Lục Đạo?”, Diệp Thành nhướng mày, lúc này hắn mới nhớ lại trước đó vì sao Xích Dương Tử vừa nhìn thấy mình đã bỏ chạy, có lẽ là nhìn nhầm hắn với Lục Đạo, vả lại hắn chắc chắn rằng Lục Đạo đã từng đánh ông ta, gây nên nỗi ám ảnh với ông ta, nếu không thì cũng không thể khiến ông ta sợ hãi như vậy. 

 “Ta hỏi ngươi đấy?”, Xích Dương Tử nhìn Diệp Thành chằm chằm, ông ta đang đợi đáp án từ hắn. 

 “Đó là tổ tiên của vãn bối”. 

 “Chẳng trách...”, Xích Dương Tử khẽ giọng lẩm bẩm, “chẳng trách mà lại giống ngươi đến vậy”. 

 “Lão tổ du ngoạn tứ phương, lâu lâu mới tới thăm vãn bối, vả lại tính khí của người cũng không dễ chịu cho lắm”, Diệp Thành cứ thế đổi chủ đề, hắn tự tin ngồi thẳng hơn một chút doạ lại Xích Dương Tử, hắn dùng cách này doạ ông ta để tránh ông ta lại có ý đồ gì với mình. 

 “Còn...còn tiếp à?”, Xích Dương Tử run người, ông ta chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đặc biệt là khuôn mặt mình. 

 “Thành công”, Diệp Thành mỉm cười đắc ý, hắn thầm nhủ cái danh hiệu Lục Đạo đúng là hữu dụng. 

 “Không nói đến Lục Đạo tiên tổ của ngươi, nói đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi đi, từ đâu mà có?”, Xích Dương Tử thu lại suy nghĩ, ông ta lại nhìn Diệp Thành chăm chú, vả lại còn nhìn vào bên mắt trái của hắn lâu hơn. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.