Chương trước
Chương sau
“Làm...làm gì vậy?”, Diệp Thành quả thực rất khó hiểu, hắn nhìn lão già Chuẩn Đế bỏ chạy nhanh hơn thỏ mà nhất thời không kịp phản ứng lại, ta mới chỉ là một Chuẩn Thánh, ông đường đường là một Chuẩn Đế, sao nhìn thấy ta lại bỏ chạy chứ? 

 “Lẽ nào là do ta trông quá đẹp trai?”, Diệp Thành tự tìm cho mình một lí do. 

 “Giết”, sau một hồi, quân truy sát phía sau đã kéo gần khoảng cách lại với hắn thấy rõ, Chuẩn Thánh Vương áo tím chạy ở phía trước chỉ còn cách hắn nghìn trượng, vả lại tay còn cầm sát kiếm vung đại thuật. 

 “Giết”, phía sau Chuẩn Thánh Vương áo tím chính là bóng người rợp trời nhấn chìm từng phần thiên địa, người nào người nấy mặt mày tôi độc như ác quỷ, cuốn theo sát khí ngút trời. 

 Thấy vậy, Diệp Thành vội định thần lại, thu lại suy nghĩ mà liều mạng bỏ tốn. 

 Có điều hắn vừa mới bay ra không tới chục trượng thì đã thấy không gian phía trước méo mó, tiếp đó là một đạo quang môn xuất hiện, một bóng người như ma như quỷ bước ra, đó chính là một lão già tóc tím. 

 Đại Thánh! 

 Diệp Thành nhanh chóng nhìn thấu tu vi của đối phương, mặc dù yếu hơn so với lão Chuẩn Đế kia nhưng lại mạnh vô song, điều quan trọng nhất đó là đạo bào mà đối phương mặc chính là đạo bào của Thái Thanh Cung. 

 Nhất thời, Diệp Thành nhanh chóng thay đổi lộ trình bỏ chạy, hắn tự nhận không thể tiếp bằng một chiêu được. 

 Chạy nổi không? 

 Lão già tóc tím cấp bậc Đại Thánh kia hắng giọng lãnh đạm, giọng nói uy nghiêm, lão ta giơ tay tung chưởng quét vào hư không, uy lực của một chưởng có thể coi là diệt thế, khiến hư không nứt lìa. 

 Diệp Thành đột nhiên biến sắc, hắn không nghĩ gì nhiều, cứ thế mở ra dị thượng hỗn độn giới, mặc hỗn thiên chiến giáp, ngưng tụ hàng trăm đạo quang, rất nhiều thần thông phòng ngự được dùng đến, hắn thiêu đốt tinh nguyên thánh thể, huyết mạch và đạo tắc cùng dung hoà khiến phòng ngự toàn thân ở trạng thái đỉnh phong từ khi tu đạo đến nay. 

 Thế nhưng, cho dù là vậy thì hắn vẫn khó có thể địch lại được một chưởng của Đại Thánh, hỗn độn thế giới nứt lìa, hỗn thiên chiến giáp nứt lìa, hàng trăm luồng ánh sáng tản ra, rất nhiều thần thông phòng ngự cũng chỉ như có, tất cả đều tan biến dưới một chưởng diệt thế của Đại Thánh. 

 Hắn ói ra máu, giống như con diều đứt dây, bay ra tám mươi nghìn trượng, còn chưa đáp đất thì thánh thể đã nứt lìa, khí huyết toàn thân giảm sút, suýt chút nữa thì thương vong. 

 Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung, Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành đều lần lượt sát phạt đến, đợi tới khi Diệp Thành lảo đảo đứng dậy thì chư thiên từ tứ phương đã bị bao vây chật kín, bóng người rợp trời. 

 Tu sĩ đuổi tới đây xem tản ra tứ phía trong hư không, bọn họ nhìn cơ thể Diệp Thành đẫm máu rồi lần lượt thở dài, bỏ chạy bốn ngày trời gần cả hàng chục triệu dặm mà cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết. 

 Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng đã tới, sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi, cho tới bây giờ bọn họ mới thấy có gì đó không ổn, Diệp Thành nhất định gặp phải chuyện gì đó, nếu không thì hắn đã dùng tới thiên đạo để thoát thân rồi. 

 “Mẹ kiếp, liều mạng thôi”, Man Sơn lấy ra gậy răng sói, khí huyết sục sôi. 

 “Liều cái con khỉ, đó là Đại Thánh đấy”, Tiểu Linh Oa và Liễu Dật vội kéo Man Sơn lại. 

 “Đại Thánh cũng đánh”, Man Sơn nghiến răng, sức mạnh tiềm ẩn đang ngưng tụ lại, có lẽ vì quá mạnh nên khiến người của tứ phương không khỏi chú ý, rất nhiều người nhìn với ánh mắt khó hiểu. 

 “Bớt bớt đi một chút, chúng ta mà sát phạt qua đó thì chắc chắn chỉ còn nước chôn thân”. 

 “Chạy đi, sao không chạy nữa?”, khi ba người đang nói chuyện thì tiếng mắng chửi đã vang lên, nhìn từ xa, chính là thần tử Phiếu Miểu, thần tử Thái Thanh và Chí Tôn Thần Tử, bọn chúng như con chó điên gào thét, bật cười tôi độc, đợi lâu như vậy rồi cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay. 


 “Ba cấp bậc Đại thánh, vãn bối đúng là được coi trọng quá”, Diệp Thành nhướng mày liếc nhìn Đại Thánh tóc tím rồi lại nhìn sang hai bên khác, nơi đó có quang môn xuất hiện, một lão già tóc đỏ và một lão già tóc bạc bước ra, đó chính là Đại Thánh của Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể không phải là bậc vô danh chứ?”, Đại Thánh tóc đỏ của Phiếu Miểu Cung vuốt râu. 

 “Gọi ta Diệp Thành là được rồi, nếu vui thì gọi ca cũng được”, Diệp Thành buông một câu hững hờ khiến tu sĩ tứ phương cảm thấy nực cười, đã tới lúc này rồi mà còn không biết sợ. 

 “Hậu bối suy cho cùng cũng chỉ là hậu bối thôi”, Đại Thánh của Chí Tôn Thành cũng lên tiếng, ông ta đứng giữa cửu tiêu, rõ ràng đến để phân chia bảo bối của thánh thể nhưng trên khuôn mặt lại thể hiện rõ trách trời thương thân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.