Chương trước
Chương sau
“Vãn bối đã gặp Chư Thiên Kiếm Thần từ một trăm năm trước”, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Côn Luân Hư đã biết chuyện Thiên Ma xâm lược nên mới cùng các Hoàng đế của Đại Sở lên đường tìm kiếm Đại Sở, chắc bây giờ đã tìm được, có lẽ cũng đang trên đường trở về, chắc cũng phải vài trăm năm nữa”. 

 “Thì ra là vậy”, Nhược Thiên Chu Tước lại nở nụ cười, vẻ mặt hơi mông lung, năm tháng quá dài, bà đã không kìm được nỗi lòng muốn được gặp ngay lập tức, nhưng tiếc là vẫn phải đợi vài trăm năm. 

 “Mấy trăm năm mà thôi, đối với tu sĩ thì chỉ là chuyện trong chớp mắt”, Diệp Thành không khỏi mỉm cười. 

 “Ngươi và ta cùng một kiểu người, không cần an ủi ta như vậy”, Nhược Thiên Chu Tước giấu đi vẻ mông lung, lại nhìn về phía Diệp Thành lần nữa: “Một trăm năm qua, vì tìm kiếm họ ngươi đã chịu không ít cực khổ phải không?” 

 “Đây cũng là một phương pháp tu hành khác, đã thành thói quen rồi”, Diệp Thành nhún vai, rất tự nhiên thoải mái. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã nghe thấy phía trước có tiếng hô kinh ngạc vang lên, đó là nhóm tu sĩ đông đảo chạy tới đây xem kịch, nhìn thấy Diệp Thành họ đều sửng sốt, không ngờ người mà ba Chuẩn Thánh Vương do Chí Tôn Thành điều động đuổi giết lại là Thánh thể đang bị truy nã. 

 “Tránh ra”, Diệp Thành quát lớn một tiếng rồi bay vụt đi như một tia thần mang, có lẽ là tốc độ của hắn quá nhanh khiến cho người chạy tới hóng hớt bị hắn lao vút đi như vậy làm cho ngả nghiêng lảo đảo. 

 “Oa!”, không ít người đều đang dụi mắt, trước mắt đầy sao, đầu choáng mắt hoa. 

 “Cút”, đám người còn chưa đứng vững lại thì ba Chuẩn Thánh Vương đã đuổi tới, vì thế đám người nghiêng ngả lảo đảo lại bị va vào bay tứ tung khắp chốn, rất nhiều người không chịu nổi uy áp của Chuẩn Thánh Vương mà hoá thành huyết vụ tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi sự huỷ diệt, bầu trời sao đầy sương mù nhuốm rất nhiều máu. 

 “Ba tên súc sinh”, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy bầu trời đầy huyết vụ thì nhe răng ngoác miệng, những người tới hóng chuyện lần này gặp hoạ lớn rồi. 

 “Không sử dụng Thiên Đạo được nữa à?”, Nhược Thiên Chu Tước truyền âm tới: “Nếu cứ thế này khả năng sẽ bị đuổi kịp đấy”. 

 “Không dùng được nữa”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, sờ nhẹ lên Tiên Luân Nhãn: “Quan tài cổ bằng đồng thau trong hố đen lúc trước đã làm Tiên Nhãn bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể kết nối với hố đen được nữa”. 

 “Vậy thì đúng là… cẩn thận”, Nhược Thiên Chu Tước đang nói bỗng hô lên. 

 Không cần bà nhắc nhở Diệp Thành cũng đã phát hiện, đó là một đạo u mang bắn ra từ đầu mày của Chuẩn Thánh Vương áo trắng, nhìn kỹ mới thấy là chuỗi xích khoá hồn màu đen với tốc độ cực nhanh. 

 Đó là một pháp khí đáng sợ thuộc cấp Thánh Vương, xung quanh dây xích được lạc ấn phù văn cổ tế luyện từ oán linh, có uy phong của phong cấm và tịch diệt, chuyên ngắm đến nguyên thần chân thân. 

 Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù Diệp Thành đã phát hiện trước nhưng vẫn trúng chiêu, bị xích khoá hồn quỷ dị ấy luồn vào thần hải, sau đó tiến tới nguyên thần chân thân của hắn. 

 Diệp Thành khẽ gầm lên, kêu gọi Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đang bảo vệ trong đan hải chống lại xích sắt khoá hồn ấy. 

 Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, chúng phối hợp cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh bại xích hoá hồn, ba pháp khí cùng ngăn lại, bảo vệ thần hải của Diệp Thành vô cùng kiên cố. 

 Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím cũng đã tới nơi, vì khả năng chạy trốn của Diệp Thành quá cao, hai người vừa tới đã lập tức ra tay, tế ra pháp khí cường đại. 

 Diệp Thành quỳ xuống, bị chèn ép lảo đảo một hồi, ba Thánh Vương binh nghiền ép khiến Thánh thể nứt ra, máu tươi văng tung toé, mỗi giọt đều cực kỳ chói mắt, suýt thì bị trấn áp trên hư thiên. 

 Nhưng ba pháp khí ấy không thể trấn áp hắn được ngay, vẫn cho hắn có cơ hội thở dốc, Thánh thể cường đại lại ngưng tụ, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, hất văng ba Thánh Vương binh ấy. 

 Ba Chuẩn Thánh Vương đều bị đẩy lùi, vẻ mặt lần đầu tiên thay đổi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn chúng, đúng là mạnh đến khó tin như trong lời đồn, sức chiến đấu có thể sánh vai với Chuẩn Thánh Vương. 

 Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều lạnh đi, chủ yếu là sự lợi hại của Diệp Thành khiến bọn chúng khiếp sợ. 

 Người như Diệp Thành, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn sẽ là bá chủ vạn cổ một thời đại, nếu để hắn trưởng thành sẽ là tai hoạ đối với Chí Tôn Thành, vậy nên phải bóp chết ngay từ trong nôi. 

 “Có gan thì đấu đơn đi”, Diệp Thành bị bao vây ở giữa, hắn lấy Bá Long Đao ra, mắng chửi nước bọt văng khắp trời: “Ba Chuẩn Thánh Vương đánh một Chuẩn Thánh như ta, các ông có cần thể diện nữa không hả?” 

 “’Chiến thắng mới là Vương đạo”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười nhạt, đột nhiên ra tay, một chưởng đẩy ra một vùng huyết hải cuốn theo sát khí ngập trời, nghiền ép khiến hư thiên nổ vang, ầm ầm ập về phía Diệp Thành. 

 “Vương đạo cái đầu ông ấy!”, Diệp Thành chửi rủa, một bước giẫm nát hư thiên, một đao Bát Hoang chém bay huyết hải, hắn trở tay một chưởng lật ngược càn khôn, đánh cho Chuẩn Thánh Vương áo trắng phụt máu. 

 “Cùng lên đi”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím tấn công từ hai phía, một người tế ra Âm Dương Ấn, một người điều khiển Thái Cực Bàn muốn một đòn trấn áp hắn. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.