Chương trước
Chương sau
Vù! 

 Thần mang bay nhanh như chớp, mọi thứ đều diễn ra trong phút chốc, đừng nói là tu sĩ tứ phương, đến cả Thánh Nhân Thái Thanh Cung trên truyền tống vực đài cũng chưa chắc đã phản ứng lại kịp. 

 Ngay sau đó, Thánh Nhân của Thái Thanh Cung định trói Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức trúng chiêu, bị đánh tới mức lảo đảo lùi về sau. 

 Người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn đã ở đây thì sao có thể nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn bị ức hiếp. 

 Kẻ nào? 

 Người của Thái Thanh Cung đứng vững, tỏ ra phẫn nộ, tiếng gằn giọng chấn động đất trời, uy lực của Thánh Nhân xuất hiện, hắn chính là Thánh Nhân của Thái Thanh Cung, bị người ta đánh lén, sao có thể không tức cho được. 

 Thế rồi ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở phía Diệp Thành, vì dưới truyền tống vực đài ngoài hắn từ từ đi tới đây thì không có thêm một ai, người ra tay đánh lén chắc chắn là hắn. 

 “Đánh lén Thánh Nhân của Thái Thanh Cung ta, to gan đấy”, kẻ mặc áo đen kia gằn giọng phẫn nộ. 

 “Ta có thể cướp của thiên hạ một cách hiên ngang thì sao không thể đánh lén?”, Diệp Thành chậm rãi đi tới, giọng nói thản nhiên, hắn vặn cổ, sát khí ngút trời. 

 “Muốn chết”, Thánh Nhân mặc áo đen phẫn nộ, lập tức vung tay, hoá ra bàn tay to khổng lồ trấn áp. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn di chuyển như đạo thần mang nhanh chóng né qua, bước lên truyền tống vực đài, Hạo Thiên Huyền Chấn giây phút trước còn đang mông lung thì lúc này đã được Diệp Thành kéo xuống khỏi truyền tống vực đài. 

 Chỉ trong chốc lát, tu sĩ tứ phương tỏ ra kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc về thân pháp của Diệp Thành, liên tục né qua được đòn công kích của Thánh Nhân, vả lại còn thành công cứu được Hạo Thiên Huyền Chấn. 

 “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Thánh Nhân của Thái Thanh Cung lần lượt vây tới, vẻ mặt ai nấy đều tôi độc. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ lấy đòn công phá mạnh mẽ nhất để đáp lại, bàn tay màu vàng kim bạt vào thiên không, một đòn mạnh mẽ giáng trúng khiến một tên Thánh Nhân trong số đó bị bạt bay đi, tiếp đó là dị tượng hỗn độn xuất hiện, dẫn ra cả thế giới rộng lớn, dung hoà với rất nhiều hỗn độn đạo tắc và bí pháp thần thông, uy lực cực kỳ bá đạo. 

 Tu sĩ tứ phương nhìn mà thẫn thờ, vẻ mặt kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc về khả năng chiến đấu của Diệp Thành mà kinh ngạc về dị tượng mà hắn tạo ra, bọn họ đã từng thấy rất nhiều dị tượng huyền ảo nhưng dị tượng giống như Diệp Thành thì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy. 

 Đó đã không còn là dị tượng nữa mà là một thế giới với màu sắc rực rỡ, tiên quang chiếu rọi, trong đó có cả núi cao biển rộng, thậm chí mỗi nhành cây, mỗi ngọn cỏ đều tự diễn hoá, mang theo đạo uẩn vô tận. 

 Thánh Nhân của Thái Thanh Cung quỳ gối, bị hỗn độn dị tượng trấn áp đến mức run rẩy, đường đường là Thánh Nhân, vả lại còn là mười mấy người nhưng lúc này đều phải chịu thiệt tập thể. 

 “Thánh thể, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, sau một hồi bị trấn áp thảm hại và đứng lên thì lão già áo đen kia mới rít lên như ngửi ra được bên trong khí huyết của Diệp Thành có gì đó, uy lực của huyết mạch đó không thể nào phục chế được. 

 “Mũi cũng tinh đấy”, Diệp Thành thản nhiên nhanh chóng sát phạt tới, hắn dùng lục mạch nhất chỉ đâm xuyên vào trán lão già áo đen, hắn chỉ muốn huỷ hoại thần đài của lão ta và huỷ diệt luôn cả nguyên thần lão ta. 

 Có điều, điều khiến hắn bất ngờ đó là thần hải của lão già áo đen lại có pháp khí mạnh mẽ bảo vệ. 

 Có và không có cũng như nhau cả thôi, nhất chỉ không thành thì lại thêm nhất chỉ khác, lần này còn có cả pháp khí mạnh mẽ bị đâm xuyên, nguyên thần cũng vì thế mà bị tiêu diệt, đến cả tiếng thét gào con không có. 

 Vào thời khắc sinh tử, lão già áo tím mới biết vì sao mình hối hận, hối hận vì không nên tham lam đoạt đi thần châu của người ta khiến mình chuốc hoạ diệt thân, khiến bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. 

 Sau khi diệt lão già áo đen, Diệp Thành lại tế ra kiếm Xích Tiêu, cứ thế sát phạt về phía một tên Thánh Nhân của Thái Thanh Cung. 

 Sau dòng máu bắn vọt, tên Thánh Nhân thứ hai cũng bị tuyệt sát, nguyên thần khó trốn, lập tức hoá thành hư vô dưới thôn thiên ma công. 

 Những tên Thánh Nhân còn lại của Thái Thanh Cung cũng kinh ngạc, bọn chúng lập tức tế ra thần quang như muốn triệu gọi kẻ mạnh của Thái Thanh Cung tới. 


 Binh khí bản mệnh bị phá bỏ, tên Thánh Nhân kia gặp phản phệ bay ra, cơ thể nứt lìa, máu tươi bắn vọt trông vô cùng choán mắt, còn chưa ngã xuống đã bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên. 

 Chết đi! 

 Ba Thánh Nhân của Thái Thanh Cung liên tiếp bay đến từ ba hướng khác nhau, tên nào cũng bấm quyết mở tra bí trận phong cấm bao vây Diệp Thành, muốn dùng pháp lực để trói buộc Diệp Thành. 

 Đây chính là bí trận Tam Thanh Phong Ma của Thái Thanh Cung, vô cùng hung hãn, chí ít thì ba Thánh Nhân mới có thể di chuyển, nếu không thì sẽ gặp trận pháp phản phệ, phản phệ đó có thể tiêu cả một Chuẩn Thánh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.