Chương trước
Chương sau
Dưới bầu trời đêm, cả hai người sóng vai nhau như hai đạo thần mang rẽ qua từng đỉnh núi nguy nga. 

 Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành đều nhìn tứ phương, hắn tỏ ra rất hiếu kì với đại địa rộng lớn, đúng như hắn nói, mọi thứ của Huyền Hoang Đại Lục đều bất phàm hơn trong tưởng tượng của hắn. 

 Còn về Tiểu Linh Oa, tên này đã hoá thành thiếu niên phóng đãng ngỗ ngược, ngoại hình của Bá Vương Long thật sự choán mắt, khó tránh được người ngoài không chú ý đến, khó tránh được những phiền toái không đáng có. 

 Ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành còn dùng chu thiên diễn hoá che đi khí tức của cả hai người. 

 Khi gần sáng, cả hai mới lần lượt dừng chân trước một thành trì rộng lớn, thành trì này cổ xưa, toát lên khí tức mộc mạc, đó chính là một toà thành cổ cách Huyền Hoang Tinh Hải gần nhất. 

 Trời đã sáng, cổ thành tấp nập bóng người qua lại, vả lại có rất rất nhiều người với hình thái kì lạ, trong đó không thiếu yêu tu và ma tu, chỉ cần đảo mắt qua là Diệp Thành có thể nhận ra có rất nhiều người với huyết mạch mạnh mẽ. 

 Cả hai người di chuyển và đã tới bên ngoài tường thành từ lúc nào. 

 Dưới tường thành tập trung không ít tu sĩ, tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ lên tờ cáo thị được dán trên tường thành. 

 Nội dung bên trong tờ cáo thị thể hiện một tông tuyên thưởng với lệnh truy sát, bên trên có khắc hoạ một người, nói chính xác hơn đó là hình ảnh Diệp Thành, còn phía trao thưởng không cần phải nói cũng biết đó chính là Thái Thanh Cung. 

 Thái Thanh Cung chính là thế lực vững chắc ở thiên địa này, nhất cử nhất động đều khiến tứ phương chú ý, giống như cáo thị của lệnh truy sát, vừa được dán lên là đã dậy sóng. 

 “Đây chính là Hoang Cổ Thánh Thể?”, có người nhìn hình ảnh Diệp Thành mà nói, “trông cũng chẳng ra sao, thế mà lại có huyết mạch sánh ngang với Đại Đế, trời cao quả không công bằng”. 

 “Ngươi nói vậy là có ý gì?”, không ít người liếc nhìn người vừa nói, “theo như chúng ta thấy thì cái ngữ như ngươi trông còn không bằng người ta đâu? Ông trời công bằng lắm”. 

 “Ngươi...”, tên khi tức tối, mặt đỏ bừng lên nhưng không dám lỗ mãng. 

 “Thế gian này còn có cả người kế thừa Thánh Thể sao?”, rất nhiều người ngó lơ, nhìn Diệp Thành trên cáo thị mà trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc, truyền thuyết liên quan đến Thánh Thể đều là thần thoại bất hủ. 

 “Có thể khiến cả Thái Thanh Cung và năm trăm thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đánh tới mức gần như tan tác thì Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên không hề đơn giản, hôm đó ta có mặt, cảnh tượng đó thật sự hoành tráng”. 

 “Nói ra thì cũng lạ, vì sao thánh thể lại không chịu sự trói buộc của Huyền Hoang Tinh Hải?, việc này rất khó hiểu.” 

 “Theo lão phu thấy thì ngươi ra vẻ cũng được lắm”, nghe người ta xì xào bàn tán, Tiểu Linh Oa bất giác thở dài, “vừa tới Huyền Hoang ngươi đã gây ra động tĩnh lớn rồi”. 

 “Chín mươi triệu linh thạch, chín pháp khí Thánh Binh, chín viên linh đan bảy vân, Thái Thanh Cung quả là giàu có”, nhìn những phần thưởng viết trên cáo thị, Diệp Thành chép miệng cười. 

 “Cũng may chúng dùng bí thuật che đi chân dung”, Tiểu Linh Oa gãi tai, “nếu không thì náo nhiệt lắm, Thái Thanh Cung là thế lực lớn mạnh, ta không muốn ngày ngày sống trong cảnh bị truy sát đâu”. 

 “Nhìn kìa, người của Thái Thanh Cung”, trong tiếng bàn tán, không biết là ai nói lên câu này khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút qua bên kia, thiên tiêu đã có mười mấy bóng hình rẽ qua, bay vào trong thành, uy lực mạnh mẽ, khí thế hùng hậu, cả chặng đường khiến hư thiên rung chuyển như muốn nứt lìa. 

 “Đó là Thánh Nhân, trận thế không hề nhỏ, trông có vẻ như muốn khống chế cả vực đài truyền tống của cổ thành này”, có người trầm giọng, “cổ thành bán kính vài chục triệu trượng quanh đây đều do Thái Thanh Cung khống chế, xem ra bọn họ muốn ôm cây đợi thỏ, một khi thánh thể tự truyền tống đến vực đài thì nhất định sẽ bị bắt”. 

 “Ta còn nghe nói thần tử của Thái Thanh Cung đã xuất quan và nói rằng muốn trảm thánh thể để chứng đại đạo”. 

 “Thần tử Thái Thanh, đó là một tên ác độc”, có người hít vào một hơi thật sâu, “còn nhớ năm xưa ở Huyết Táng Sơn, cảnh giới Hoàng như hắn liên tiếp trảm diệt ba thánh nhân, làm chấn động cả Đông Hoang”. 

 “Tu vi hiện tại ở Chuẩn Thánh, nhất định còn khủng khiếp hơn”. 


 Có! 

 Diệp Thành mỉm cười, cứ thế bay vào trung tâm thành. 

 Tiểu Linh Oa nghe vậy thì mắt sáng cả lên, lập tức bay theo. 

 Cổ thành này vô cùng phồn hoa, cũng vì có truyền tống vực đài ở đây nên tu sĩ qua lại tấp nập, phần lớn đều tới đây để nhờ truyền tống vực đài, trong đó không thiếu những kẻ mạnh với đại thần thông giấu kín.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.