Chương trước
Chương sau
“Yên tâm”. 

 “Bắt lấy cho ta”, bị phớt lờ như thế, sáu Thánh Nhân của Bái Nguyệt Thần Giáo đều nổi cơn tam bành. 

 “Dám tới Bái Nguyệt Thần Giáo càn rỡ, đúng là tự tìm cái chết”, bốn Chuẩn Thánh xông lên, cười âm hiểm. 

 Nhưng cả bốn vừa tiến lên đã bay ngược ra, bị một gậy của Diệp Thành hất văng, điều đáng nói là tư thế bay ra của bốn người còn rất đẹp, bay thẳng ra khỏi bầu trời. 

 Shh… 

 Những người khác vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành là Chuẩn Thánh mà lại có sức chiến đấu bá đạo thế này, một đòn quét văng bốn Chuẩn Thánh, thực lực này dù là Thánh Nhân bình thường cũng khó mà làm được. 

 “Cướp!” 

 “Cướp!” 

 Khi cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo còn đang chấn động thì hai tiếng hô to như tiếng sói tru lần lượt vang vọng khắp hư thiên, hơn nữa âm thanh cực kỳ cao, khiến cho đầu mỗi người đang có mặt đều ong ong. 

 “Cướp?” 

 Đến Bái Nguyệt Thần Giáo để cướp? 

 Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai tin, Bái Nguyệt Thần Giáo là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ tinh vực này, dù nhà Ngự Linh cũng phải dè chừng ba phần, tới đây cướp đúng là ăn no rửng mỡ. 

 Nhưng sự thật lại là như thế, thật sự có người tới cướp, hơn nữa còn rất kiêu ngạo ngông nghênh. 

 Diệp Thành đã bắt đầu hành động, vô cùng hung hãn, một gậy đưa Bái Nguyệt Thánh Nhân lên trời, còn chưa đáp đất đã bị hắn thêm một gậy nữa, đưa thẳng xuống hoàng tuyền. 

 Sự hung hãn của hắn khiến sắc mặt kẻ mạnh Bái Nguyệt Thần Giáo chợt tái nhợt, một đòn giết được Thánh Nhân, hắn là Thánh Vương sao? 

 “Cướp!” 

 Diệp Thành lại hét lên, cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn còn đang chấn động đã thoáng chốc bị quét sạch, hắn dọn ra một đường đi thẳng tới một toà Địa Cung của Bái Nguyệt Thần Giáo. 

 Địa Cung đó có bảo bối, hắn đã nhìn thấy rất rõ, nếu không cũng không có mục tiêu rõ ràng như vậy. 

 Tiểu Linh Oa cũng không nhàn rỗi, tiến thẳng đến linh hồ ở nơi sâu trong tiên sơn, tuy sức chiến đấu chẳng ra sao nhưng tốc độ cực nhanh, như một tia tiên mang cái thế, đúng là tư thế đi rất khoa trương, nhìn thấy khe hở là chui xuống. 

 “Ngăn chúng lại!” 

 “Tế sát trận!” 

 “Cứu viện!” 

 Thánh Nhân của Bái Nguyệt Thần Giáo vừa hét vừa tập trung kẻ mạnh bao vây đuổi theo Diệp Thành và Tiểu Linh Oa. 

 Nhưng dù chúng đông người cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng hạn như Diệp Thành, chúng muốn ngăn cũng không ngăn được, chẳng hạn như Tiểu Linh Oa, tên nhóc nhỏ bé chạy cực nhanh, không ai có thể theo kịp tốc độ của hắn ta. 

 Ù! 

 Chẳng mấy chốc Địa Cung đó sụp đổ, Diệp Thành xông ra, bảo vật trong Địa Cung cũng đã được hắn cất vào trong túi, sau đó hắn lại chạy tới một ngọn núi khác, ở đó cũng có một bảo bối tốt. 

 “Giết, giết cho ta!” 

 Bái Nguyệt Thánh Nhân hét lớn, tự mình không dám lên nhưng không ngừng vung sát kiếm, lệnh cho các Chuẩn Thánh làm bia đỡ đạn, chỉ mong những tấm bia này có thể giữ chân Diệp Thành một lúc, chờ tới khi lão tổ trở về. 

 Thánh Nhân hạ lệnh đương nhiên Chuẩn Thánh không dám trái lời, cắn răng tiến về phía trước, nhưng xông lên bao nhiêu bị đánh về bấy nhiêu, sự cường hãn của Diệp Thành vượt xa dự đoán của chúng, không ai có thể ngăn cản.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.