Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời mắng chửi của Diệp Thành, Bái Nguyệt Thánh Vương chẳng những không giận, ngược lại còn cười nham hiểm: “Ban đầu chỉ đợi Bá Vương Long, không ngờ lại có thêm Hoang Cổ Thánh Thể, hôm nay quả nhiên may mắn”. 

 Diệp Thành mặc kệ lời nói của Bái Nguyệt Thánh Vương, nhìn về bốn phía, tinh không bốn phía đều đang rung chuyển, có cao thủ đang tới gần, hơn nữa số lượng còn cực kỳ lớn. 

 Hắn không cần nhìn cũng biết là đại quân tu sĩ của Bái Nguyệt Thần Giáo, đêm nay chúng tổn thất hai Thánh Vương, sao có thể mặc kệ, chắc chắn sẽ tới tấn công gia tộc Ngự Linh. 

 “Ngoan ngoãn theo ta về, ta sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhàng”, khi Diệp Thành nhìn quanh bốn phía thì Bái Nguyệt Thánh Vương đã cười nhạt, tiếng cười nhẹ cô quạnh nhưng vẫn khiến người nghe sởn tóc gáy. 

 “Nói quá không sợ gặp phải nghiệp vận vào người à?”, Diệp Thành mắng lại rồi không nhiều lời lập tức quay người bỏ chạy, tư thế bỏ chạy của Hoang Cổ Thánh Thể cũng cực kỳ ngang ngược, bá đạo. 

 “Ngươi đi được không?”, khoé miệng Bái Nguyệt Thánh Vương hơi nhếch lên, ông ta tiến lên một bước, băng qua mười nghìn dặm tinh không. 

 “Tốc độ thật kinh người”, lòng Diệp Thành run lên, thiêu đốt khí huyết cố gắng chạy trốn. 

 “Xử đi, xử ông ta đi”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, tên nhóc Tiểu Linh Oa chỉ sợ trời chưa đủ loạn, nhảy lên nhảy xuống hò hét: “Nghe lời ta, mở Thiên Chiếu thiêu chết lão già khốn nạn đó đi”. 

 “Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành chửi bới, nếu dùng được Thiên Chiếu thì hắn cũng không phải chật vật chạy trốn thế này, với thọ nguyên còn lại hiện tại của hắn, dùng Thiên Chiếu xong là có thể lập tức xuống hoàng tuyền. 

 “Không ra vẻ thì đúng là trời đất khó dung”. 

 “Lại đây, ta cho ngươi thể hiện”, Diệp Thành dứt khoát ném Tiểu Linh Oa ra khỏi đại đỉnh. 

 “Mẹ kiếp”, Tiểu Linh Oa lớn tiếng chửi tục, không chút nghĩ ngợi liền quay đầu bỏ chạy, điều đáng nói là tốc độ chạy trốn của tên này không thua gì Diệp Thành. 

 “Cố gắng giãy giụa trước khi chết cũng chỉ vô ích thôi”, Bái Nguyệt Thánh Vương bước tới, vung tay phất ngang tinh không. 

 Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đang bay lập tức bị một chưởng hất văng, lộn nhào mấy trăm lần trên không, tới hơn tám nghìn trượng mới chật vật dừng lại. 

 Bái Nguyệt Thánh Vương từ từ bước đến tựa như bóng ma trong đêm, một chưởng nặng tựa như núi bao trùm mười nghìn dặm tinh không, uy áp Thánh Vương cường đại khiến không gian tinh không sụp đổ từng tấc. 

 Lần này Tiểu Linh Oa sợ rồi, quay người chạy vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, ngoan ngoãn ở im trong đó. 

 Diệp Thành cũng sợ rồi, lập tức sử dụng Thiên Đạo, nếu đối phương là Chuẩn Thánh Vương có lẽ hắn có thể đấu một trận, nhưng đó là Thánh Vương hoàn hảo, căn bản không cần đánh, có đánh thì cũng thua. 

 Tuy hắn trốn vào hố đen không gian nhưng một chưởng của Bái Nguyệt Thánh Vương khi rơi xuống cũng đã nghiền nát tinh không. 

 Bái Nguyệt Thánh Vương từ tinh không đi tới, lông mày hơi nhăn lại, ông ta nhìn thấy rõ ràng Diệp Thành chẳng những không bị chưởng của ông ta nghiền nát mà còn biến mất trước khi chưởng ấn đáp xuống. 

 “Trên đời còn có thần thông thế này sao?”, đôi mắt già nua của Bái Nguyệt Thánh Vương loé lên tia sáng mờ ảo không rõ, với nhãn giới của Thánh Vương mà ông ta cũng không nhìn thấy Diệp Thành biến mất trong nháy mắt như thế nào. 

 “Lão tổ”, bốn phương đã có từng đoàn người đi đến, hoặc là cưỡi mây đạp gió, hoặc là cưỡi linh thú, ai cũng mặc đạo bào có hình mặt trăng, số lượng đông đảo như đại dương, cả đại quân tu sĩ khổng lồ đứng chật kín tinh không bốn hướng. 

 “Bao vây nhà Ngự Linh”, khuôn mặt già của Bái Nguyệt Thánh Vương xanh mét, tiếng khịt mũi lạnh lùng vang vọng khắp tinh không bốn hướng. 

 “Rõ”, cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo hợp lại với nhau, hừng hực khí thế đi thẳng đến Ngự Linh Tinh. 

 Đúng như Diệp Thành đoán, bọn chúng định tấn công Ngự Linh Tinh, nhưng không biết vì sao đi được nửa đường Bái Nguyệt Thánh Vương lại đột nhiên ra tay, phá vỡ một thông đạo không gian khiến cho thời gian bị trì hoãn. 

 Tinh không rung chuyển, vì đội hình của Bái Nguyệt Thần Giáo quá lớn mạnh, đếm kỹ thì thấy có gần ba triệu tu sĩ, tựa như thuỷ triều quét qua tinh không, các môn phái ở tứ phương nhìn thấy đều biến sắc. 

 Một Thánh Vương, bốn Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, ba triệu tu sĩ! 

 Bái Nguyệt Thần Giáo muốn phát động chiến tranh à? 

 Tứ phương đều vang lên tiếng hô kinh hãi, người của thế lực nhỏ còn không dám ló đầu, co rúm trong cổ tinh nhà mình. 

 Không lâu sau mọi người nghe thấy âm thanh ầm ầm truyền đến từ phía Ngự Linh Tinh. 

 Nhìn từ xa, đó là một bức tranh hào hùng, đại quân Bái Nguyệt Thần Giáo bao vây Ngự Linh Tinh chật kín không một khe hở, hàng chục nghìn công kích pháp trận đang điên cuồng bắn phá kết giới hộ thiên của Ngự Linh Tinh. 

 Nhưng điều khiến mọi người bị sốc là đội hình này của Bái Nguyệt Thần Giáo không hề lay chuyển được kết giới của nhà Ngự Linh dù chỉ một chút, dường như luôn có một sức mạnh cường đại mà bí ẩn đang bảo vệ kết giới. 

 Bái Nguyệt Thánh Vương vẻ mặt dữ tợn, liên tục ra lệnh bắn phá, dáng vẻ không diệt được Ngự Linh thề sẽ không về. 

 “Đánh, đánh mạnh vào!” 

 Trong nhà Ngự Linh, lúc này ai nấy đều rất bình tĩnh, người uống trà, người tán gái, vừa mới khắc xong trận đồ của mạch Thái Hư Cổ Long thì Bái Nguyệt Thần Giáo tới. 

 Sự thật chứng minh, trận pháp đồ của mạch Thái Hư Cổ Long rất mạnh, bảo vệ Ngự Linh Tinh kiên cố vững như thành đồng, mặc cho Bái Nguyệt Thần Giáo có bắn phá thế nào cũng không lay chuyển. 

 Cuộc chiến ở đây diễn ra sôi nổi, động tĩnh trong hố đen không gian cũng không nhỏ. 

 Diệp Thành và Tiểu Linh Oa một trái một phải, tên nào cũng hét vang dội, tên nào cũng chạy rất nhanh, tư thế bỏ chạy của tên nào cũng rất bá đạo. 

 Cũng không trách hai người họ chạy không có tiết tháo đến vậy, chỉ vì sau lưng đang có người đuổi theo họ, ừm, nói chính xác hơn thì đó không phải người mà là một bộ xương khô đen kịt quấn theo ma vụ cuồn cuộn, mỗi làn ma vụ đều lạnh lẽo cô tịch, mỗi làn ma vụ đều nặng như núi với uy áp khoáng thế. 

 Lúc trước Diệp Thành vào hố đen không gian đã gặp đầu lâu này, hắn biết nó kinh khủng nhường nào bèn bỏ chạy thật xa, nhưng Tiểu Linh Oa lại nhất quyết cho rằng đó là bảo bối, muốn mang về nhà nghiên cứu. 

 Không ngờ đầu lâu kia lại rất nóng tính, một lời không hợp là chiến ngay. 

 Đánh một lúc Tiểu Linh Oa bỏ chạy, đầu lâu cũng ngẩn ra, liều mạng đuổi theo, đến Diệp Thành cũng bị liên luỵ, thế nên mới có cảnh tượng này. 

 “Chắc đây là đầu của một Chuẩn Đế”, Tiểu Linh Oa vừa chạy vừa không quên quay đầu nhìn lại. 

 “Cút, cút đi cho lão tử”, Diệp Thành mắng to, mặt đầy vạch đen: “Đã nói đừng động đến nó rồi, ngươi ăn no rửng mỡ à? Lợi hại vậy thì quay về đánh tiếp đi!” 

 “Đừng đùa nữa, ta đánh không lại nó”. 

 “Kiếp trước lão tử tạo nghiệp gì mà lại gặp tên xấu xa như ngươi chứ, đi đến đâu bị đuổi giết đến đó”. 

 “Nói linh tinh, đây chỉ là trùng hợp thôi”, Tiểu Linh Oa lắc đầu, tốc độ dưới chân không chậm lại chút nào. 


 Nhưng hai người xuất hiện lần nữa không phải ở trong tinh không mà là trong một tiên sơn rực rỡ sắc màu, một tấm bia đá cao trăm trượng dựng thẳng đứng với bốn chữ lớn nổi bật: Bái Nguyệt Thần Giáo. 

 “Có phải chúng ta đi vào hang ổ kẻ trộm không?”, Tiểu Linh Oa dừng lại, ngơ ngác nhìn tấm bia đá, bốn chữ Bái Nguyệt Thần Giáo trên tấm bia ấy ở trong đôi mắt to tròn của hắn ta cực kỳ chói mắt. 

 “Nghe nói kẻ mạnh của Bái Nguyệt Thần Giáo đều đã đi tấn công nhà Ngự Linh rồi”, Diệp Thành vuốt tóc đầy ẩn ý. 

 “Tiểu long ta bấm đốt tính thấy đêm nay có thể ra oai một phen đây”, Tiểu Linh Oa cũng tỏ vẻ nghiêm túc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.