Chương trước
Chương sau
Mặc dù trận đại chiến đã kết thúc nhưng gia tộc Ngự Linh vẫn không hề lơ là cảnh giác, cho dù là kết giới hộ tinh, kết giới hộ thiên hay kết giới hộ sơn đều được dùng thần thông tăng cường để tránh Bái Nguyệt Thần Giáo đột xuất xông vào. 

 Dưới ánh trăng đêm, đại điện của Ngự Linh rợp bóng người, hai Chuẩn Thánh Vương cùng rất nhiều Thái thượng trưởng lão của Thánh Chủ Ngự Linh và gia tộc Ngự Linh đều có mặt, hàng trăm người khác cũng đều là lão bối cấp cao của gia tộc Ngự Linh. 

 Bầu không khí bên trong đại điện hết sức dị thường, vây kín Diệp Thành ba vòng trong ngoài, người nào người nấy xoa cằm nhìn hắn từ đầu tới chân, trong ánh mắt còn mang theo ánh nhìn sâu xa. 

 Trận chiến hôm nay có thể coi là đầy bá khí, bọn họ chưa từng thấy một cấp bậc Chuẩn Thánh nào có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy. 

 Diệp Thành ho hắng, hắn bị nhìn đến mức không được tự nhiên nên lập tức lôi Tiểu Bá Vương Long ra. 

 Tiểu Bá Vương Long vừa ra ngoài, một nhóm lão bối đã đồng loạt cúi đầu, nếu trách chỉ có thể trách cái đầu của tên này quá thấp, vả lại trông còn nhắng nhít nhảy qua nhảy lại, nhìn thật đáng yêu. 

 Đây chính là Bá Vương Long trong truyền thuyết sao? 

 Một nhóm lão bối nhìn với ánh mắt khó hiểu, bọn họ không biết Bá Vương Long hùng bá thiên hạ lại đáng yêu đến vậy. 

 A, ao...! 

 Có lẽ bị nhìn chằm chằm mất tự nhiên nên Tiểu Bá Vương Long lập tức nổi đoá, há miệng cất giọng thật cao. 

 Nó cất giọng khiến cho bầu không khí trong đại điện trở nên hết sức gượng gạo, tất cả mọi người đều chép miệng, nhìn Tiểu Bá Vương Long nhỏ bé như vậy nhưng tiếng thét lại to như tiếng chó giữ nhà, bọn họ thật sự hoài nghi tên này có phải là Bá Long Vương không nữa. 

 Phía này, Diệp Thành cười bất lực, hắn phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Thánh Chủ Ngự Linh, “đây chính là pháp trận công kích và phòng ngự của tộc Thái Hư Cổ Long, ta tặng cho gia tộc Ngự Linh”. 

 “Thái Hư Cổ Long?”, Thánh Chủ Ngự Linh vừa nghe đã run rẩy, vội nhận lấy. 

 Không chỉ ông ta, tất cả những người có mặt trong đại điện đều tỏ ra bất ngờ, Thái Hư Cổ Long là sự tồn tại thế nào, từng hùng bá thời Thái Hư vài chục triệu năm, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì còn mạnh hơn cả Bá Vương. 

 Huyết mạch Thái Hư Cổ Long được lưu truyền lâu đời, trong truyền thuyết của bọn họ, tộc Thái Hư Cổ Long là một sự tồn tại hùng mạnh, tộc Thái Hư từng xuất hiện Đại Đế, từ Trấn Cổ đến nay, uy danh của Long Đế vẫn còn lưu truyền. 

 Đã là huyết mạch của tộc Thái Hư Cổ Long thì trận pháp nhất định có thể đoạt cả thiên địa tạo hoá, đó là bảo vật vô giá. 

 Tất cả mọi người không thể ngờ rằng một tiểu bối cấp bậc Chuẩn Thánh lại có trận pháp của tộc Thái Hư Cổ Long, vả lại còn hào phóng tặng nó cho gia tộc Ngự Linh. 

 Trong tiếng bàn tán kinh ngạc, Thánh Chủ Ngự Linh nhìn về phía Diệp Thành: “Tiểu hữu, thứ này quá quý giá”. 

 “Là người một nhà cả, đừng chối từ”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đâu biết về pháp trận đồ của tộc Thái Hư Cổ Long, đây đều do Long Nhất và Long Ngũ tặng cho hắn, hiện giờ hắn tặng lại coi như là mối ân tình qua lại. 

 Suy cho cùng thì hắn vẫn không yên tâm, lão tổ của gia tộc Ngự Linh sắp hết tuổi thọ, một khi mất mạng thì gia tộc Ngự Linh nhất định sẽ mất đi người trấn thủ mạnh mẽ, nếu Bái Nguyệt Thần Giáo đánh tới thì chắc chắn sẽ họ sẽ không trụ được. 

 Cho nên mới có chuyện tặng pháp trận đồ này, pháp trận đồ của tộc Thái Hư Cổ Long rất mạnh, hắn đã từng thấy, có pháp trận này tăng cường sức mạnh thì phòng ngự của gia tộc Ngự Linh nhất định còn mạnh hơn nữa. 

 Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành chậm rãi quay người, tblv cũng nhảy nhót đi theo. 

 Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, một nhóm lão bối tim vẫn còn đập thình thịch, bọn họ thầm nhủ người của thân nương Mộ Dung Vân Hoàng thật là hào phóng, có thể đem cả pháp trận đồ mang đi tặng. 

 Mối hôn sự này cũng đáng! 

 Một nhóm lão bối hít vào một hơi thật sâu, chỉ thông qua sự việc này thôi bọn họ đã thấy hắn đủ thành ý rồi. 

 Thông gia đã hào phóng như vậy thì gia tộc Ngự Linh nhất định không kém cạnh, Thánh Chủ Ngự Linh thầm nhủ sau này sẽ đối tốt với tông gia của Mộ Dung Vân Hoàng và Mộ Dung. 

 Thánh nữ Tinh Nguyệt mỉm cười, mặc dù biết nguyên do nhưng không nói ra, cô cứ thế bước đi theo Diệp Thành. 

 Cả hai người tới đỉnh núi có người chuyển kiếp ở, vừa đáp xuống, phía Hoàng Đạo Công đã đi tới, người nào người nấy chép miệng tặc lưỡi: “Không nhìn thì không biết, giờ thấy rồi mới giật mình”. 

 “Ta thấy ra vẻ vậy cũng được lắm”, Diệp Thành vuốt tóc nói với giọng ý tứ. 

 “Hừ”, mọi người vẫn tỏ ra thản nhiên, di chuyển ánh mắt nhìn Tiểu Bá Vương Long và đều xoa cằm nhìn Bá Vương Long y như các lão bối của gia tộc Ngự Linh: “Đây chính là Bá Vương Long trong truyền thuyết sao?” 

 “Ao, ao...” 

 “Hi hi, tính khí cũng không vừa kìa”. 

 “Hắn là người chuyển kiếp”, Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi sau đó lấy ra vò rượu. 

 “Người chuyển kiếp?”, mọi người ngỡ ngàng, lần lượt nhìn Diệp Thành: “Ai chuyển kiếp?” 

 “Là một tên thú vị”, Diệp Thành mỉm cười giơ tay gảy ra một đạo tiên quang. 

 Tiên quang mộng ảo nhanh chóng bay đi, bay vào trán Tiểu Bá Vương Long khiến cơ thể hắn run lên, sau đó, tiếng rít đau đớn vang lên, hắn lăn lộn vài vòng trên đất. 

 Người chuyển kiếp đều chăm chú quan sát, thầm đoán về thân phận tên này, nhất định là người mà bọn họ rất quen. 

 Diệp Thành nhấp ngụm rượu, hắn cũng tĩnh lặng quan sát, vẻ mặt mơ màng. 

 Cũng giống như chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, Tiểu Linh Oa không đáng tin kia cũng ra đi một cánh oanh liệt. 

 Cho dù hai trăm năm trôi qua nhưng Diệp Thành vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Tiểu Linh Oa chỉ to bằng nắm tay tế tận huyết mạch thuần thuý trong lúc thăng hoa cực hạn, hoá ra thần vương với khí thế thôn tính cửu tiêu, chỉ có hắn với cảnh giới Không Minh có thể kéo cả ma tướng Chuẩn Đế xuống hoàng tuyền. 

 Trong chín đại đệ tử chân truyền lớp Huyền Tự thì hắn có lẽ là người có chiến tích huy hoàng nhất, đến cả Tịch Nhan và Hổ Oa cũng không thể trảm được ma tướng chuẩn đế còn hắn lại làm được. 

 Sự thực chứng minh Tiểu Linh Oa với huyết mạch Thiên Đình thuần tuý có khả năng chiến đấu và tốc độ ngang nhau. 

 Quá trình Tiểu Linh Oa được giải phong ấn còn phức tạp hơn những người chuyển kiếp khác vì thân phận Bá Vương Long của hắn, có một loại sức mạnh thần bí đang can thiệp vào. 

 Diệp Thành và rất nhiều người chuyển kiếp khác vẫn đang chờ đợi, đỉnh núi im ắng đến lạ thường. 

 So với nơi này thì gia tộc Ngự Linh trong màn đêm lại vô cùng náo nhiệt. 

 Thánh Chủ Ngự Linh đã ra khỏi đại điện Ngự Linh, vả lại còn gọi cả trưởng lão thông thạo trận pháp của gia tộc Ngự Linh tới, đến cả người trong khi bế quan cũng được gọi mời, tất cả đều ra ngoài. 

 Gia tộc Ngự Linh rất nóng lòng muốn khắc hoạ pháp trận đồ của Thái Hư Cổ Long để tăng thêm sự kiên cố cho trận pháp công kích và trận pháp phòng ngự, cả gia tộc Ngự Linh, thậm chí cả Thái thượng trưởng lão cùng đệ tử bên dưới đều phối hợp với nhau vô điều kiện. 

 Hiệu quả làm việc của gia tộc Ngự Linh rất nhanh chóng, vả lại còn có nhiều người dốc sức, mỗi một đỉnh núi, mỗi một địa cung, mỗi một dòng sông đều được khắc hoạ trận văn thái hư. 

 Phía Hoàng Đạo công bắt đầu tấm tắc, như thể nhận ra Tiểu Linh Oa, nhưng vẻ mặt bọn họ lại khác thường, đều là người chuyển kiếp mà khoảng cách sao lại xa quá. 

 Người cùng quê hương lại lần nữa được gặp nhau, cảnh tượng thật sự cảm động, Tiểu Linh Oa cứ thế bật khóc, nước mắt dàn dụa. 

 Diệp Thành sau khi uống no rượu mới đứng dậy. 

 Hắn đứng dậy và những người chuyển kiếp khác cũng đứng dậy theo, bọn họ biết Diệp Thành lại bắt đầu bước đi trên hành trình mới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.