“Khi nào về ta sẽ tính sổ với ngươi sau”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mắng rồi bước vào sơn cốc yên tĩnh, Chu Thiên kết giới chẳng làm gì được cô, kẻ mạnh nhà Ngự Linh thấy vậy đều sững sờ.
Sau khi Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi, cao thủ nhà Ngự Linh đều nhìn tam công tử nhà mình, nhất là Thánh Nhân, khuôn mặt già nua tối sầm cả lại, họ chỉ biết tới đánh nhau chứ không ngờ đối phương lại là vợ chưa cưới của nhà Ngự Linh, nếu Thánh nữ Tinh Nguyệt không tới thì bọn họ vẫn còn chưa biết.
Vì thế một nhóm lão bối đều tụ tập lại đây, vây quanh tên này kín kẽ không một chỗ hở.
Cảnh tượng tiếp theo không được hài hoà cho lắm.
Không hổ là tam công tử của nhà Ngự Linh? Thân phận tôn quý, đến tiếng hét cũng rất ngang ngược, bá đạo.
Trong sơn cốc, Thánh nữ Tinh Nguyệt đã đặt chân tới nơi sâu, tìm được Mộ Dung Vân Hoàng, trong nụ cười có ý xin lỗi: “Tuyết Linh à, không làm con sợ chứ? Khi nào về gia tộc, cô cô trút giận giúp con”.
Mộ Dung Vân Hoàng mỉm cười nhưng nụ cười không tự nhiên, kiếp trước cô hơn một nghìn tuổi, kiếp này lại có một cô cô hơn hai trăm tuổi, đúng là rất ngượng ngùng, còn ngại chẳng gọi được một tiếng ‘cô cô’.
Hiển nhiên là Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn mang dung mạo của kiếp trước, cô không nhận ra, chỉ trách lãnh thổ Đại Sở quá rộng lớn, đều là đồng hương nhưng không phải ai cũng đã rừng gặp nhau.
Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654857/chuong-1951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.