Chương trước
Chương sau
Diệp Thành nhìn chằm chằm khiến nét mặt các lão bối của gia tộc Thiên Linh càng lạ hơn, ngươi tới để điều động quân cứu viện mà cứ nhìn chằm chằm lão tổ nhà ta như thế là có ý gì? 

 Đã nhìn rồi còn lẩm bẩm nữa, tiểu tử này điên rồi! 

 Các trưởng lão đều vuốt râu với vẻ thâm trầm, sau đó lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân. 

 Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ ho khan, đưa tay kéo Diệp Thành. 

 Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, lúc này hắn mới nhận ra mình thất thố bèn cười khan, nhìn Thiên Linh Lão Tổ rồi nói: “Tiền bối, sợi tóc ấy ít nhất cũng phải chín nghìn năm rồi, chủ nhân cổ mộ đó chắc cũng không phải dạng vừa!” 

 Lời này vừa thốt ra, phía Thánh chủ Thiên Linh thảng thốt, còn Thiên Linh Lão Tổ thì cau chặt lông mày, lập tức phất áo biến mất trước đại điện, người biến mất cùng ông ta còn có Diệp Thành. 

 Phía Thánh chủ Thiên Linh còn chưa phản ứng lại, cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Lão Tổ lại đưa Diệp Thành đi. 

 Trên đỉnh một ngọn núi, Thiên Linh Lão Tổ đáp xuống, ngập ngừng dò hỏi: “Ngươi nhìn thấy được?” 

 Diệp Thành nở nụ cười gật đầu: “Giờ khắc mấu chốt sống còn này vãn bối không có thời gian nói đùa với tiền bối”. 

 “Đúng là hậu sinh khả uý!”, ánh mắt Thiên Linh Lão Tổ nhìn Diệp Thành đã thay đổi: “Đến Cô Lâu Lão Tổ cũng không thể nhìn thấu mà ngươi vừa nhìn đã thấy ngay, đúng là lão hủ vẫn đánh giá ngươi quá thấp”. 

 “Tiền bối quá khen”. 

 “Đúng là cổ mộ”, Thiên Linh Lão Tổ thở dài: “Năm đó lão phu tiến giới đến Chuẩn Thánh Vương, hơi tự phụ nên đã chạy đến cổ mộ tìm bảo vật, đúng là bảo vật không ít nhưng lại gặp phải một tồn tại đáng gờm, chính là sợi tóc ấy. Ngươi đoán không sai, người chôn trong cổ mộ ấy ít nhất cũng đã yên nghỉ chín nghìn năm, vì sự lỗ mãng của ta nên thi thể của bà ấy đã thay đổi”. 

 “Gặp cương thi cổ mộ chín nghìn năm mà tiền bối vẫn có thể sống sót trở về, vãn bối cũng hơi bất ngờ đấy”. 

 “Nhân quả báo ứng”, Thiên Linh Lão Tổ cười lắc đầu: “Sợi tóc đó đã đi theo lão phu gần một nghìn năm, không ngừng ăn mòn sinh khí của ta, năm tháng lâu dài hao tổn đạo căn, ta từng nghĩ đến việc tiêu diệt nó nhưng không làm được, nếu không vì ta có tu vi Chuẩn Thánh Vương thì đã hoá thành cát bụi lâu rồi”. 

 “Nếu vãn bối không tới xin quân cứu viện thì không lâu nữa tiền bối cũng sẽ đi tìm Cô Lâu Lão Tổ liều mình một lần phải không?”, Diệp Thành cất tiếng ung dung, đầy ẩn ý sâu xa, hơn nữa hắn tin rằng Thiên Linh Lão Tổ có thể hiểu được. 

 “Đúng như ngươi nói”, Thiên Linh Lão Tổ mỉm cười, không phủ nhận: “Thọ nguyên của ta không còn nhiều, không lâu nữa sẽ về với đất mẹ, sau khi ta chết sao Cô Lâu Lão Tổ có thể buông tha cho nhà Thiên Linh, dù sao cũng phải chết, thà rằng kéo Cô Lâu Lão Tổ xuống hoàng tuyền cùng, để ông ta khỏi gây chuyện nữa”. 

 “Tiền bối tin chắc vãn bối có thể tiêu diệt được ông ta đến vậy sao?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Linh Lão Tổ. 

 “Ngươi không đơn giản”, Thiên Linh Lão Tổ cười: “Lão phu không chắc ngươi có thể tiêu diệt được Cô Lâu Lão Tổ không, nhưng ta sẽ âm thầm đi theo ngươi, đến khi ngươi liều chết chiến đấu với ông ta mà bị thương nặng, ta sẽ ra tay không do dự, hoàn thành nốt chuyện ngươi chưa hoàn thành, kéo ông ta xuống hoàng tuyền cửu u”. 

 “Vãn bối có thể hiểu rằng tiền bối đang lợi dụng vãn bối không?”, Diệp Thành cười nhẹ. 

 “Là một người sắp chết, vì sự truyền thừa của gia tộc, ta có thể làm tất cả những gì có thể, thậm chí là trái với đạo nghĩa, lợi dụng vãn bối đánh tiên phong giúp ta”, Thiên Linh Lão Tổ rất thẳng thắn, chí ít ông ta có thể thẳng thắn đối mặt với âm mưu xấu xa bẩn thỉu của mình, nói ra như vậy ngược lại cũng quang minh lỗi lạc. 

 “Vãn bối hiểu được”, Diệp Thành lấy bình rượu ra: “Nếu là vãn bối, vãn bối cũng sẽ đi theo con đường của tiền bối, chúng ta đều có người cần bảo vệ, dù cách để bảo vệ ấy có dơ bẩn thế nào”. 

 “Đã biết là ta lợi dụng ngươi rồi, ngươi còn muốn liều mạng với Cô Lâu Lão Tổ nữa không?” 

 “Liều mạng thì không đến mức, ông ta không đánh lại được vãn bối”, Diệp Thành nở nụ cười, thản nhiên nhún vai. 

 “Ta thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin nữa”, Thiên Linh Lão Tổ bật khỏi: “Nhưng dù vậy, ta cũng vẫn sẽ đi theo ngươi, mục đích của chúng ta giống nhau, đều là tiêu diệt Cô Lâu Lão Tổ, ta đã sắp chết rồi nhưng vẫn còn một vài công dụng, hay để ta đánh tiên phong thay ngươi đi”. 

 “Tiền bối đừng bi quan như vậy, vãn bối có cách chữa trị vết thương cho người”. 

 “Thôi tuỳ ngươi, cứ thử đi vậy”, Thiên Lang Tông cười ôn hoà nhưng không ngăn cản: “Đừng lâu quá, Dương Trần Tinh của ngươi đang bị bao vây, sơ suất một chút thôi là sẽ bị công phá ngay”. 

 “Cả đi cả về cũng chỉ ba canh giờ, vẫn kịp”, Diệp Thành cười nhạt: “Trị thương cho tiền bối cũng không lâu lắm, một canh giờ là đủ, xong chuyện chúng ta cùng nhau ra trận”. 

 “Ngươi lạc quan thật đấy”. 

 “Thử một lần cũng không vấn đề gì, biết đâu lại chữa được?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.