Chương trước
Chương sau
Rầm! 

 Khi cả ba người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe bên ngoài núi vang lên tiếng động mạnh, vang vọng khắp thiên không, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. 

 Diệp Thành cau mày, hắn đứng dậy nheo mắt nhìn ra bên ngoài tiên sơn gia tộc của Long Ngũ. 

 Bên ngoài rặng núi, người đông như nêm, người bước trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, có người đi trên mây, bọn họ đều mặc đạo bào có hình đầu lâu, đứng choán lấp tứ phía trên hư thiên. 

 Cô Lâu Vương Điện! 

 Các trưởng lão của gia tộc Long Ngũ lần lượt bay lên thiên tiêu nhìn ra bên ngoài rặng núi với sắc mặt tái nhợt, chín Thánh Nhân, gần một trăm Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ, trận thế lớn, khí thế chấn động thiên địa. 

 Tế kết giới! 

 Long Ngũ đột nhiên hô lớn, Cô Lâu Vương Điện, một trận dung thế này, sát khí thông thiên, kẻ tới nhất định không có ý tốt. 

 Đột nhiên, từ tứ phương của gia tộc Long Ngũ có thần hồng xuyên lên trời cao, từng kết giới khổng lồ bao trùm khắp tiên sơn. 

 Thấy vậy, tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện nhìn mà bật cười u ám, bọn họ không hề ngăn cản, theo bọn họ thấy thì cái mà gia tộc Long Ngũ gọi là kết giới trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ để trưng bày, chỉ cần một đòn là có thể công phá. 

 Lão tổ của gia tộc Long Ngũ kinh động, lập tức tỉnh lại từ trạng thái bế quan, bước lên hư thiên, thấy trận dung này, bọn họ tái mặt: “Không biết đạo hữu của Cô Lâu Điện đến đây là có ý gì?” 

 “Có ý gì?”, một thánh nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện cười tôi độc, để lộ ra hàm răng trắng bóc: “Chỗ các ngươi chứa chấp người mà Cô Lâu Vương Điện cần, phải trả giá bằng máu”. 

 “Chứa chấp?”, lão tổ của gia tộc Long Ngũ tỏ ra khó hiểu: “Đạo hữu nói vậy là có ý gì?” 

 “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công phá cho ta”. 

 “Đạo hữu, có gì từ từ nói”. 

 “Muộn rồi”, tu sĩ mặc hắc bào kia cứ thế ngắt lời lão tổ của gia tộc Long Ngũ sau đó giơ tay lên chỉ điểm vào kết giới của gia tộc Long Ngũ và bật cười u ám: “Chỉ giết nam tu, nữ tu để lại”. 

 Đột nhiên, từ tứ phía trong hư thiên rung lên, sát trận của Cô Lâu Vương Điện nhanh chóng hồi phục uy năng, quét ra từng đạo thần mang trận pháp, mỗi một đạo đều mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ. 

 Thấy vậy, cho dù là lão tổ, trưởng lão hay tiểu bối của gia tộc Long Ngũ thì mặt mày đều tái nhợt, trận pháp thần mang rợp trời đó chỉ cần một đòn là đủ đánh tan kết giới hộ sơn, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự diệt tộc, không một ai có thể tránh khỏi. 

 Khi toàn bộ gia tộc Long Ngũ tuyệt vọng thì vô số trận pháp thần mang đã lần lượt đánh vào kết giới hộ sơn. 

 Rầm! Rầm! 

 Tiếng động mạnh rung lên, chấn động thiên địa. 

 Thế nhưng cảnh tượng kết giới hộ sơn trong tưởng tượng của gia tộc Long Ngũ bị một đòn công phá lại không hề xuất hiện. 

 Ừm? 

 Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện cau mày, nheo mắt, hàng trăm trận pháp công kích không thể nào khiến kết giới bị lay chuyển. 

 So với bọn họ mà nói thì lão tổ và nhiều trưởng lão của gia tộc Long Ngũ đều thẫn thờ, đòn công kích của Cô Lâu Vương Điện mạnh thế nào bọn họ đương nhiên rõ hơn ai hết, đủ để có thể thông qua một đòn công kích mà đánh phá kết giới hộ sơn. 

 Nhưng hiện giờ kết giới hộ sơn của gia tộc Long Ngũ lại không hề hấn gì, đến một chút cũng không bị lay chuyển, sao bọn họ có thể không kinh ngạc, bọn họ không biết kết giới hộ sơn của mình còn có thể mạnh đến vậy. 

 Có điều, bọn họ đâu biết rằng từ khi Long Ngũ thức tỉnh được kí ức tiền kiếp thì đã cải tạo được kết giới hộ sơn của gia tộc, hắn dùng trận pháp thái hư, đây là một sự bá đạo mạnh mẽ. 

 Công phá, tiếp tục công phá! 

 Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện lại gằn giọng phẫn nộ. 

 Thánh Nhân ra lệnh nên không ai dám trái lời, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện lại lần nữa vận chuyển trận pháp công phá kết giới. 

 Trên đỉnh núi, sắc mặt Long Ngũ không ra sao, kết giới hộ sơn của gia tộc mặc dù có thêm trận pháp của Thái Hư Cổ Long tăng cường nhưng khi đối diện với sự áp chế tuyệt đối về thực lực thì việc bị công phá chỉ là vấn đề về thời gian. 

 Một khi kết giới bị công phá, gia tộc họ phải đối mặt với sự huỷ diệt, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh. 

 Long Ngũ thu lại ánh mắt quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên. 


 “Đúng là sơ hở”, Phục Linh bật cười lạnh lùng, bà không ngờ rằng trong người mình lại có đạo ấn kí này. 

 “Xin lỗi, liên luỵ đến gia tộc ngươi rồi”, Phục Linh tỏ ra áy náy, nếu không phải vì ấn kí trong người bọn họ thì Cô Lâu Vương Điện cũng không thể tìm thấy nơi này, suy cho cùng cũng bởi sự lơ là của bọn họ. 

 “Người nói gì vậy chứ?”, Long Ngũ mỉm cười: “Gia tộc ta và Cô Lâu Vương Điện sớm muộn gì cũng phải khai chiến, có điều chỉ là đến sớm hơn chút thôi, hà tất phải áy náy, chúng ta là người một nhà mà”. 

 “Trận thế của đối phương lớn quá, nếu cố gắng đối đầu trực diện sẽ thất bại”, Diệp Thành trầm ngâm, “xin cứu trợ đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.