Chương trước
Chương sau
Có lẽ là quá kích động nên Hoa Tư nói năng cũng hơi lộn xộn, chỉ vì những điều bà muốn biết quá nhiều. 

 Bà là người chuyển kiếp, cũng là một người vợ, một người mẹ, gia đình đang êm đẹp vì Thiên Ma xâm lược mà phải chia xa, luân hồi như một giấc mơ, khi tỉnh lại người bà quan tâm nhất vẫn là họ. 

 “Thi Tuyết và Thi Vũ đang ở Đại Sở, họ sống rất tốt, cũng đều đã có con”, Diệp Thành nói xong thì đưa cho Hoa Tư một chiếc khăn tay màu trắng: “Thi Nguyệt cũng chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, bây giờ đang ở nhà họ Cơ của Tuyên Nguyệt Cổ Tinh, còn ông ấy…” 

 Nói đến đây Diệp Thành khựng lại một lúc, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng của Hạo Thiên Huyền Chấn: “Còn ông ấy… Trượng phu của người không ở Đại Sở, hiện nay vãn bối vẫn đang đi tìm”. 

 “Cảm ơn con”, Hoa Tư che miệng khóc, lời nói nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra làm nhoè đi đôi mắt, cũng thấm ướt đôi má thê lương của bà. 

 Diệp Thành nhìn mà đau lòng, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở sẽ có bao nhiêu người như bà. 

 Thấy Hoa Tư như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không khỏi rơi lệ, giống như Hoa Tư, kiếp trước cô cũng có nhiều vai trò, sau khi chuyển kiếp cũng vẫn chỉ nghĩ và nhớ đến người thân của mình. 

 Không biết đến khi nào Hoa Tư mới lau nước mắt rồi nói: “Ta muốn đến nhà họ Cơ ở Tuyên Nguyệt Tinh tìm Thi Nguyệt”. 

 “Tiền bối, ta hiểu tâm trạng của người”, Diệp Thành ngăn cản: “Nhưng cách không biết bao nhiêu tinh vực, đường xá xa xôi, dù là Thánh Nhân cũng không dám đi xa như vậy huống hồ là người, vãn bối biết rất rõ sự nguy hiểm trên đường đi, tiền bối đừng hành động theo cảm tính”. 

 “Ta nhớ họ”, cuối cùng Hoa Tư không đi nữa, nhưng nước mắt không thể ngừng lại. 

 “Không lâu nữa đâu, một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người cùng trở về quê hương”, Diệp Thành khẽ cười: “Hy vọng thời gian này tiền bối hãy bình tĩnh lại, thời gian với ta mà nói thật sự trôi đi quá nhanh”. 

 “Ta hiểu rồi”, Hoa Tư cười trong nước mắt, nhìn Diệp Thành, vẻ mặt thê lương có thêm sự hiền từ của bậc trưởng bối: “Cảm ơn con Trần Dạ, nếu phụ thân con biết sẽ rất vui mừng”. 

 “Ta… Ta không phải con ông ấy”, Diệp Thành cười khan. 

 “Luân hồi chuyển kiếp rồi, đã hai trăm năm trôi qua mà con vẫn chưa thể tha thứ cho phụ thân con sao?”, Hoa Tư mờ mịt nhìn Diệp Thành, tình yêu của bà đã thua nương thân của hắn. 

 “Ta thật sự không phải con của ông ấy”, Diệp Thành sờ chóp mũi: “Ta uống tinh nguyên đại địa chi tử, hoà cùng huyết mạch của chúng sinh nên gương Càn Khôn Nhân Quả kiểm tra huyết thống mới sáng lên”. 

 “Chuyện này…”, Hoa Tư ngẩn người, không ngờ trong chuyện năm xưa còn có ẩn tình khác, trời xui đất khiến gây ra biết bao hiểu lầm, khiến cho Hạo Thiên Huyền Chấn đến chết vẫn mang theo nỗi tiếc nuối. 

 “Chuyện này… đúng là…”, Thượng Quan Ngọc Nhi gãi đầu, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ. 

 “Xin lỗi tiền bối, mãi về sau này ta cũng mới biết”, trong lời nói của Diệp Thành đầy vẻ xin lỗi, là xin lỗi Hoa Tư, cũng là xin lỗi Hạo Thiên Huyền Chấn, nếu Hạo Thiên Huyền Chấn biết chuyện này không biết sẽ cảm thấy thế nào. 

 “Cho dù như vậy, ông ấy vẫn sẽ coi con như con mình thôi”, Hoa Tư nở nụ cười, dứt ra khỏi vẻ thất thần, có phải hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là họ đều vẫn còn sống. 

 “Thi Nguyệt tỷ tỷ cũng biết hai người không có quan hệ huyết thống chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt to tròn, không chỉ cô mà Hoa Tư cũng nhìn Diệp Thành, ánh mắt đều trở nên khác thường, những người khác của Đại Sở không biết, sao họ lại không biết tình cảm Hạo Thiên Thi Nguyệt dành cho Diệp Thành. 

 “Đương nhiên là đã biết”, thấy ánh mắt khác thường của Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư, Diệp Thành ho khan một tiếng. 

 “Chắc con bé vui lắm”, Hoa Tư cười vui vẻ. 

 “Cũng… Cũng tàm tạm!”, Diệp Thành lại sờ mũi, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt khi ấy của Hạo Thiên Thi Nguyệt, điều đáng kích động là cô còn suýt lên giường cùng hắn trong hố đen. 

 “Hai người đã lên giường chưa?”, khi Diệp Thành đang hồi tưởng thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nháy mắt hỏi. 

 Một câu nói khiến vẻ mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc, Hoa Tư nghe xong cũng biến sắc, con nhóc này, thân nương của người ta vẫn đang ở đây mà cô lại nói năng không ý tứ gì như vậy, có thấy xấu hổ không hả? 

 Có lẽ nhận ra mình lỡ lời, Thượng Quan Ngọc Nhi không khỏi ngượng ngùng lè lưỡi. 

 Nhưng câu hỏi của cô lại khiến ánh mắt Hoa Tư nhìn Diệp Thành càng trở nên khác thường như đang nhìn con rể của mình, bà làm nương thân nên cũng rất muốn hỏi xem Diệp Thành đã lên giường với con gái mình hay chưa. 

 Diệp Thành xấu hổ, bị Hoa Tư nhìn đến mức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. 

 Trời đất chứng giám, hắn chưa làm gì, thật sự chưa làm gì, tu đạo hai trăm năm, hắn mới chỉ ngủ cùng Sở Linh, mà điều đáng nói là tiền bối nhìn thì nhìn thôi, nhưng ánh mắt đừng có kỳ quặc như thế chứ! 

 Bầu không khí trở nên có phần kỳ quái. 

 Cuối cùng Diệp Thành phải cười gượng phá vỡ sự im lặng này. 

 Cười một lúc, tiếng cười của hắn chợt dừng lại, sau đó hắn quay người bỏ đi như chạy trốn: “Ta đi tìm người chuyển kiếp”. 

 “Ta cũng đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hớn hở mau chóng đuổi theo. 

 “Cả ta nữa”, Hoa Tư cũng theo sau. 

 “Linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp chỉ một mình ta có, hai người không giúp được gì đâu”, Diệp Thành xua tay. 

 “Vậy không được, nếu ngươi đi rồi không về nữa thì ta biết phải tìm ai?”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi. 

 “Sao có thể thế được! Tìm được người chuyển kiếp, ta sẽ đưa họ tới tiên sơn này”. 

 “Ta mặc kệ, ta muốn đi theo ngươi”. 

 “Đừng gây sự nữa, cô thật sự không giúp được gì”, Diệp Thành nói xong đã nhấc chân bay lên hư thiên cao vợi, sau đó còn để lại truyền âm: “Ở lại tiên sơn này, đừng đi lung tung”. 

 Thượng Quan Ngọc Nhi phồng má bĩu môi nhưng cũng không đi theo, cô biết mình đi theo cũng chỉ thêm gánh nặng cho Diệp Thành. 

 Lần này Diệp Thành theo họ về đã chứng minh tất cả, ngoài mặt là để gợi lại ký ức cho Hoa Tư nhưng thực chất là hộ tống họ suốt chặng đường, sợ họ bị kẻ mạnh bí ẩn bắt cóc giữa đường. 

 Bây giờ đã đưa được người tới, Hoa Tư cũng đã có được ký ức kiếp trước, đương nhiên hắn sẽ không còn nhàn rỗi nữa, tinh vực này còn rất nhiều người chuyển kiếp, chậm trễ một phút cũng là nguy hiểm. 

 Trên núi chỉ còn lại Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, họ yên lặng nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi. 

 Dù là Hoa Tư hay Thượng Quan Ngọc Nhi, trong đôi mắt đẹp đều mang theo sự hy vọng, mong rằng những người chuyển kiếp Diệp Thành tìm được lần này có người mà họ quan tâm, chẳng hạn như Hạo Thiên Huyền Chấn và Thượng Quan Huyền Tông. 

 “Một trăm năm rồi, hắn đã phải chịu biết bao gian khổ, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, một mình hắn phải tìm đến lúc nào”, Hoa Tư hít sâu một hơi, dù Diệp Thành không phải máu mủ của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng nhìn bóng lưng hắn, bà vẫn hơi xót xa, bà chưa bao giờ thấy bóng lưng nào cô đơn tiêu điều như vậy. 

 “Không thể đi tìm người chuyển kiếp cùng hắn, chúng ta cũng nên làm chút chuyện gì đó giúp hắn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói. 

 “Thực lực của nhà Thiên Linh chúng ta không yếu lắm, có thể bảo vệ được người chuyển kiếp”, Hoa Tư cười nhẹ, xoay người bước xuống núi: “Chúng ta cũng nên thu xếp chỗ ở cho người chuyển kiếp của Đại Sở càng sớm càng tốt thôi”. 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.