Chương trước
Chương sau
“Chặn đường chúng ta thì nhất định không có ý tốt đẹp gì”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn sang ba lão già ở phía đối diện. 

 “Gia tộc của cô và Cô Lâu Vương Điện qua lại với nhau sao?”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn. 

 “Đâu chỉ có vậy”, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lạnh hẳn lại, “gia tộc ta không biết có bao nhiêu người chết thảm trong tay bọn chúng rồi, nếu không phải gia gia ta có khả năng trấn thủ thì gia tộc đã bị tiêu diệt từ lâu rồi”. 

 “Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Diệp Thành vặn cổ. 

 “Cùng ta đi một chuyến nhé, thần tử của gia tộc ta nhớ cô lắm đấy”, khi hai người trò chuyện thì lão già áo tím ở phía đối diện lên tiếng, mặc dù khuôn mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười khiến người ta rợn người. 

 “Không rảnh”, Hoa Tư mặt lạnh như sương giáng, trong tay còn có thêm thanh sát kiếm, ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu. 

 “Hà tất phải chống cự vô nghĩa như vậy chứ’, lão già mặc áo trắng và đen cùng bật cười nhìn về phía này với ánh mắt đầy hứng thú, khi nhìn thấy Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, trong mắt bọn họ còn loé lên cái nhìn dâm tà. 

 “Ức hiếp người quá đáng”, hai lão tu sĩ phía trước Hoa Tư phẫn nộ, khí thế lên cao. 

 “Ức hiếp thì đã sao”, hai lão già ở phía đối diện bật cười lạnh lùng, sải bước tới và tung ra một chưởng. 

 “Thánh nữ, mau chạy, ta...” 

 “Ức hiếp người thì phải trả giá”, không đợi hai tu sĩ phía trước Hoa Tư nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng ngắt lời, hắn tiến lên trước tung ra một chưởng về phía lão già mặc y phục đen. 

 Mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng, khi chưa một ai phản ứng lại, nắm đấm của Diệp Thành đã va chạm với nắm đấm của lão già kia, đột nhiên, có tiếng động rầm trời vang vọng khắp tứ phương của tinh không. 

 Cảnh tượng tiếp theo thực sự tanh máu, lão già áo đen trước đó còn hùng hổ thì lúc này đã bị đánh bay đi cả nghìn trượng, thân hình chưa đứng vững đã hoá thành huyết vụ, đến cả nguyên thần cũng bị tịch diệt, trở thành tàn tro giữa tinh không. 

 Đây...! 

 Hoa Tư kinh ngạc, hai lão tu sĩ trước mặt cô cũng kinh ngạc, lão già áo trắng và áo tím còn lại cũng ngỡ ngàng, đó là Chuẩn Thánh, ấy thế mà bị một chiêu tuyệt sát. 

 Hắn là Thánh Nhân sao? 

 Phía Hoa Tư thẫn thờ nhìn bóng hình Diệp Thành, một chưởng mà đã có thể giết chết tu sĩ Chuẩn Thánh, đây không phải là cấp bậc Thánh Nhân sao? Nếu không thì sao có thể có sức bá đạo giết chết một Chuẩn Thánh? 

 Lại nhìn sang hai lão già áo trắng và áo tím còn lại, cả hai sau hồi kinh hãi thì vẻ mặt bắt đầu thay đổi. 

 Đặc biệt là lão già áo tím, ông ta là Thánh Nhân, cho dù là ông ta thì cũng không dám đảm bảo có thể giết chết một Chuẩn Thánh thông qua một chưởng, thế nhưng tên đeo mặt nạ ở phía đối diện lại làm được, điều này chứng minh mọi thứ, đó chính là tên đeo mặt nạ ở phía đối diện chính là một Thánh Nhân, vả lại còn mạnh hơn ông ta. 

 Tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng! 

 Lão già áo tím mặt mày khó coi, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt Thượng Quan Ngọc Nhi cùng quay về để được khen chiến công nhưng nào ngờ giữa đường lại gặp sát thần, vả lại sức chiến đấu còn mạnh đến khó tin. 

 Bây giờ hai bên ai mạnh hơn ai đã rõ, nếu khai chiến thì chẳng cần nghĩ cũng biết kết cục. 

 Nghĩ tới đây, lão già áo tím đột nhiên quay người, đường đường là một Thánh Nhân nhưng lại lựa chọn bỏ trốn. 

 Lão già áo trắng cũng không chậm trễ, đến Thánh Nhân còn bỏ chạy thì một Chuẩn Thánh như lão ta đợi chết sao? 

 Muốn đi? 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức đuổi theo, thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới phía sau lão già áo trắng. 

 Lão già áo trắng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy toàn thân lạnh toát, muốn tế ra pháp khí bảo vệ cơ thể nhưng mọi thứ đã muộn vì một chưởng của Diệp Thành đã giáng xuống mang theo sức mạnh bá đạo. 

 Máu tươi nhuốm đỏ tinh không, lão già áo trắng đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh tàn tạ, hoá thành huyết vụ. 

 Lại mà một chiêu diệt một Thánh Nhân. 

 Lão già áo tím còn lại run rẩy, không dám quay đầu lại, tốc độ bỏ chạy nhanh chóng mặt. 

 Thế nhưng so về tốc độ thì đạo hành của ông ta còn kém hơn Diệp Thành một chút, ông ta bỏ chạy chưa được một nghìn trượng đã bị Diệp Thành đuổi theo, Diệp Thành không nói lời nào lập tức ra tay khiến ông ta bị đánh bay đi. 

 Tiêu diệt cho ta! 

 Phản ứng của lão già áo tím rất nhanh, vừa đứng lại đã tế ra thánh binh bản mệnh, chính là một cái đầu lâu được đúc từ thần liệu đặc biệt, nhuốm máu của vô số sinh linh. 

 Diệp Thành không nói lời nào, hắn chỉ đáp lại bằng uy thế mạnh mẽ nhất, Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế gọi ra, thần uy cái thế hiển hiện, một chưởng tung ra tiêu diệt thánh binh đầu lâu, mọi tinh tuý đều được nó hút trọn. 

 Lão già áo tím phun ra máu, binh khí bản mệnh bị huỷ diệt, ông ta gặp phải phản phệ khủng khiếp, lại thêm áp lực mạnh mẽ từ Hỗn Độn Thần Đỉnh, đường đường một Thánh Nhân như ông ta lại bị trấn áp đến mức phải quỳ xuống. 

 Tiền bối xin tha mạng! 


 Lão già áo tím trố mắt, đòng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, thần thương thần mang còn chưa bay đến thì ông ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào cửu u rồi. 

 Phụt! 

 Máu tươi bắn vọt, thần thương thần mang đâm xuyên trán lão già áo tím đoạt luôn chân thân của lão. 

 Còn cơ thể xác thịt của lão ta thì bị hút vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và bị đem về luyện thành Âm Minh Tử Tướng để ông ta làm hộ vệ cho phía Hoa Tư cũng không tồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.