Chương trước
Chương sau
Rầm! 

 Uy lực của thần tiễn thiên lôi quá mạnh, giống như thần mang cái thế, hố đen không gian bị trấn áp đến mức rung chuyển. 

 Thế nhưng đúng lúc thần tiễn cách bông hoa sen kia chừng mười trượng thì bông hoa Thiên Ma đó khẽ rung lên, có ánh sáng đen lan rộng ra, mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa. 

 Lúc đó, thần tiễn thiên lôi đã bị nhắm chuẩn, ánh sáng đen lan tới khiến nó hoá thành hư vô trong chốc lát. 

 Thấy vậy, sắc mặt Diệp Thành thay đổi thấy rõ, đó là mũi tên đỉnh phong của hắn, uy lực mạnh mẽ thế nào, hắn là người rõ hơn ai hết, thế nhưng lại bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, hắn không thể tưởng tượng nổi bông hoa đen kia mạnh đến thế nào. 

 Vù! 

 Hố đen rung lên, ánh sáng đen kịt từ hoa sen lan ra, nó không vì thần tiễn lôi chớp bị huỷ diệt mà dừng lại, và vẫn nhanh chóng lan ra tứ phía, mang theo uy lực diệt thế. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành đã ngưng tụ ra một lớp thuẫn chắn trước người, Hỗn Độn Thần Đỉnh trung thành bảo vệ, hỗ trợ Diệp Thành chiến đấu và cũng chắn trước mặt hắn, loé lên tiên quang rực rỡ. 

 Ánh sáng đen lan ra, lớp thuẫn mà Diệp Thành ngưng tụ ra không trụ nổi một giây đã vỡ tan. 

 Tiếp đó là Hỗn Độn Thần Đỉnh, ánh sáng đen và Hỗn Độn Thần Đỉnh va chạm vào nhau phát lên âm thanh chói tai, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức bị đánh bay đi, tiên quang xung quanh cũng nhanh chóng dập tắt. 

 Phụt! 

 Phía sau Hỗn Độn Thần Đỉnh, Diệp Thành cũng bay đi, hắn bị ánh sáng đen lan tới kia làm trọng thương, cho tới khi cách nó tám nghìn trượng, thánh thể nứt lìa, có máu màu vàng kim bắn ra. 

 Chuẩn Đế! 

 Diệp Thành bước đi lảo đảo, miệng không ngừng chảy máu, hắn nhìn bông hoa sen Thiên Ma màu đen với ánh mắt không sao tin nổi. 

 Mặc dù hắn không biết hoa sen Thiên Ma kia là vật gì nhưng lại biết nó cực kỳ mạnh, dựa sức mạnh ánh sáng đen ban nãy đoán định thì tu vi nhất định là Chuẩn Đế, sức mạnh có thể sánh ngang với Kiếm Thần. 

 Nực cười là trước đó hắn đã quan sát nhưng lại không nhìn ra điểm này, nếu không phải Hỗn Độn Thần Đỉnh thay hắn đỡ hơn tám phần vết thương thì chắc chắn hắn đã mất mạng, trở về với cát bụi rồi. 

 Rầm! 

 Tiếng sấm đánh vang vọng khắp hố đen không gian, hoa đen Thiên Ma kia rung lên, rất nhiều ma vụ cuộn trào, trong lớp ma vụ còn có một bóng người mơ hồ xuất hiện, ma sát ngút trời. 

 Đột nhiên, chín độn giáp thiên tự trấn áp bông hoa đen kia cũng rung lên, phong ấn ngưng tụ cũng nứt lìa. 

 Chín độn giáp thiên tự có linh tính, giống như chín đạo tiên quang bay về phía Diệp Thành, lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Không biết chúng đã trấn áp hoa sen Thiên Ma kia bao lâu, hoa sen lúc đó còn ở trạng thái yếu ớt, thế mà sau bao năm tháng lại hồi phục lại khiến chúng không thể nào trấn áp được nữa. 

 Chỉ thấy hoa sen Thiên Ma hoá thành hình người, vẻ mặt Diệp Thành tức tối, hắn không do dự mà tế thọ nguyên, dùng tới cấm thuật Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, trên bông hoa sen kia đột nhiên bùng cháy lên ngọn lửa. 

 Thế nhưng hoả diệm thiên chiếu vừa bùng lên, hoa sen kia liền loé lên ma quang dập tắt hoả diệm thiên chiếu kia. 

 Đi! 

 Diệp Thành cứ thế mở ra thiên đạo, Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đã vượt qua giới hạn mà hắn có thể chống cự, đến cả thiên chiếu cũng vô dụng, nếu còn ở hố đen không gian thì bất cứ lúc nào cũng bị giết. 

 Đây không phải là Đại Sở, không có chư thiên luân hồi trấn áp cảnh giới thì Chuẩn Đế vẫn là Chuẩn Đế, hắn chỉ là một tu sĩ Chuẩn Thánh, từ đầu tới cuối chỉ là con kiến, thậm chí đến tư cách làm một con kiến cũng không có. 

 Ra khỏi hố đen không gian là một vì sao tử tịch, Diệp Thành còn chưa đứng vững, suýt chút nữa đã ngã nhào. 

 Mặc dù trốn được thiên sinh nhưng toàn thân hắn vẫn lạnh toát, một nửa cơ thể giống như chìm vào cửu u, cũng may hắn chạy nhanh, nếu không thì đã tan thành mây khói, cấp bậc Chuẩn Đế thực sự quá đáng sợ. 

 Vả lại hắn cần nhanh chóng tới Huyền Hoang Đại Lục, đem việc này nói với Côn Luân Hư, có Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế hiện thân trong hố đen không gian, viện này rất quan trọng, không thể chậm trễ. 

 Nghĩ rồi, Diệp Thành vội lau đi dòng máu nơi khoé miệng. 

 Thế nhưng không đợi hắn nhấc chân đi, hư không hàng trăm trượng phía trước mặt hắn liền có một hố đen không gian huyễn hoá ra. 

 Giây phút sau đó, bên trong hố đen liền có một bóng người khoác lớp áo bào đen bước ra, cơ thể chốc chốc hư hảo, chốc chốc lại hoá hiện thực, xung quanh có hắc vụ bao quanh, mỗi một luồng khói đều nặng tựa núi non. 

 Rầm! 

 Tinh không rung chuyển như chịu không nổi uy lực của kẻ mặc hắc bào cái thế kia. 

 Vẻ mặt Diệp Thành tái nhợt, hắn vô thức lùi về sau, trên người mặc hắc bào kia có khí thức Thiên Ma, đây chẳng phải là hắc liên Thiên Ma mà hắn gặp trong hố đen không gian sao? Bây giờ đã hoá thành hình người rồi. 

 Tính sai, tính sai nước đi trầm trọng rồi. 

 Diệp Thành không ngờ rằng Thiên Ma lại có thể tự do ra vào hố đen không gian. 

 Chỉ về điểm này thôi cung đã chặn đứng đường sống của hắn rồi, ở Đại Sở, hắn có thể trảm diệt Thiên Ma Đế nhưng ở Chư Thiên Vạn Vực, một Thánh Vương đã có thể tiêu diệt hắn, huống hồ là cấp bậc Chuẩn Đế không hề ít. 

 Hoang Cổ Thánh Thể! 

 Thiên Ma mặc hắc bào bật cười, giọng nói cô tịch, xa xăm khiến người ta không tìm được từ nơi nào phát ra âm thanh, đôi mắt người này màu đỏ máu, loé lên u quang lạnh băng khiến người ta rợn người. 

 Kẻ này cười u ám, thậm chí còn lạnh đến thấu xương, ông ta có thể coi là vô cùng căm hận với huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể. 

 Trước thời Vạn Cổ, nếu không phải Thánh Thể Đế Hoang thì Thiên Ma đã đoạt được Chư Thiên Vạn Vực rồi, đó chính là niềm nuối tiếc của Thiên Ma sau bao năm tháng, Thiên Ma chỉ hận không thể giết chết Hoang Cổ Thánh Thể cho rồi. 

 Thiên Ma mặc hắc bào như bị phong ấn trong hố đen quá lâu, mặc dù nhớ được lịch sử Đế Hoang độc chiếm ngũ đế Thiên Ma trước thời Vạn Cổ nhưng không ngờ Diệp Thành lại trảm được một vị Đại Đế của Thiên Ma Vực. 

 Nếu như ông ta biết chuyện này thì không biết sẽ nghĩ thế nào, lại là Hoang Cổ Thánh Thể, tuyệt đường sống của Thiên Ma. 

 Trong chốc lát, Thiên Ma mặc hắc bào hơi ngẩng đầu nhìn về phía hư thiên ở xa, khi ông ta còn thẫn thờ thì Diệp Thành đã bỏ trốn, toàn thân thiêu đốt liệt diệm, loé lên ánh sáng choán mắt trong đêm đen. 

 Thiên Ma mặc hắc bào bật cười u ám, ông ta giơ tay vươn về phía hư thiên mà Diệp Thành bỏ trốn. 

 Đột nhiên, hư thiên rung chuyển, nứt lìa từng tấc bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, thiên địa biến sắc. 

 Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, hắn lập tức bị ngã nhào giữa hư thiên, tạo nên một cái hố sâu trên mặt đất, đợi tới khi đứng dậy thì đã cảm nhận được uy lực mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả một ngọn núi cao tám trượng đổ sụp. 

 Đôi chân Diệp Thành run rẩy, hắn chỉ muốn quỳ xuống, một chưởng của Thiên Ma mặc hắc bào còn chưa giáng xuống mà đại địa nã nứt lìa còn Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ cũng theo đó mà nứt theo, máu me đầm đìa. 

 Đôi mắt Diệp Thành vương lên tơ máu, tim đập thình thịch, cho dù thánh huyết của hắn có mạnh mẽ thế nào thì cũng khó có thể di chuyển. 

 Đây chính là sự trấn áp tuyệt đối về cảnh giới, một Chuẩn Thánh trước mặt một Chuẩn Đế quả thực đến tư cách bằng con kiến cũng không có, chỉ một chưởng thôi, cho dù là hắn cũng sẽ tan thành mây khói. 

 Diệp Thành! 

 Thượng Quan Ngọc Nhi ở trong lư đồng nước mắt dàn dụa. 

 Trời xanh thật không công bằng, luân hồi tới kiếp này, trải qua hai trăm năm đằng đẵng, không dễ gì mới được gặp lại, cô còn chưa kịp làm tân nương của hắn mà lại sắp phải cùng xuống hoàng tuyền với hắn rồi. 

 Xin lỗi! 

 Diệp Thành cười bất lực, đôi tay buông xuôi, hắn từ bỏ đối kháng, cũng cúi đầu từ bỏ kiêu ngạo. 

 Lời xin lỗi này không chỉ nói cho mình Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mà là lời xin lỗi với các anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở, hắn đã từng hứa sẽ đưa bọn họ trở về quê hương nhưng hiện giờ xem ra chỉ là trò cười mà thôi. 

 Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, một chưởng của Thiên Ma huỷ thiên diệt địa, nơi nào chưởng đánh đi qua đều khiến mọi thứ sụp đổ. 

 Thế nhưng, đúng lúc này, hư thiên sụp đổ kia lại đứng yên, một chưởng diệt thế của Thiên Ma cũng khựng lại, gió không thổi nữa, cành cây cũng không xao động, không khí ngừng trôi, đến cả giọt nước mắt của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thôi chảy và ngưng đọng giữa không trung, lấp lánh ánh sáng mờ ảo. 

 Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đã cử động được trở lại, bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn hư thiên. 

 Nơi đó có một bóng hình chậm rãi bước tới, nhìn không rõ dung mạo, chỉ biết bóng hình người này tiêu điều như thể bước qua sơn hà dài đằng đẵng, đến từ thời cổ xưa, mỗi một bước đi đều mang theo dấu vết của thời gian. 

 Lục Đạo! 

 Diệp Thành nhìn hư thiên mà thẫn thờ, hắn lẩm bẩm một cái tên, trong lòng bất giác run lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.