Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo của Lục Đạo, quả thực trông giống hệt với hắn, trên khuôn mặt còn mang theo bao nét thăng trầm của thời gian, nét phong trần hằn rõ trên khuôn mặt, thời gian như từng vết dao để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ta.
Thế rồi ý thức của Diệp Thành trở nên bất định, bóng hình Lục Đạo mờ dần trong tầm mắt của hắn.
Cũng vì nhìn Lục Đạo lâu hơn một chút mà ý thức của hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy dị thường, cho dù với khả năng của hắn thì cũng không thể nào tự thoát ra ngoài, hắn không tìm được đường về.
Chu thiên diễn hoá cũng vì ý thức của hắn biến mất mà ngừng vận chuyển, từng cảnh tượng cũng tiêu tán.
Tinh không lại trở về như ban đầu.
Diệp Thành đứng đó giống như pho tượng bất động.
Không biết qua bao lâu mới thấy có người bước chân tới tinh không này.
Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già lưng gù cầm cây gậy thanh long, làn da nhăn nheo, đôi mắt mờ đục nhưng lại loé lên u quang.
Lão già nhìn thấy Diệp Thành đứng đó, có lẽ vì Diệp Thành bất động khiến đôi mắt lão ta bất giác nheo lại, cảnh tượng này quá khác thường.
Lão ta nheo mắt nhìn tứ phương, nhấc chân chậm rãi bước tới, thấy ý thức của Diệp Thành vẫn đang ở trạng thái lơ lửng thì bất giác nở nụ cười nham hiểm, lão ta liếm liếm miệng: “Huyết mạch thuần tuý quá”.
Diệp Thành vẫn không di chuyển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654809/chuong-1903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.