Diệp Thành ôm đầu, dường như biết chuyện gì đang xảy ra, cương thi cổ mộ lúc sống chắc chắn là người của chủng tộc rất mạnh, hơn nữa chắc chắn từng có lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mà lời nguyền này sẽ không vì hắn chết mà tiêu tán, một khi có người sử dụng Thiên Chiếu với ông ta sẽ lại kích hoạt lời nguyền.
Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.
Diệp Thành rơi xuống hư không, thần hải ong ong, hắn sử dụng Thiên Chiếu lại nhiều lần sử dụng Thiên Đạo, vốn đã phải chịu phản phệ, lúc này còn bị nguyền rủa càng khiến hắn thê thảm không chịu nổi.
Lại nhìn đến cương thi cổ mộ, đầu ông ta đã biến mất, vì lời nguyền nên ngọn lửa Thiên Chiếu cũng đã dập tắt.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tuy cương thi mất đầu nhưng vẫn đứng đó, sau khi ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn, ông ta lại cất bước nặng nề, lại vươn lòng bàn tay khô khốc hướng về phía Diệp Thành bên dưới.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, trên người bê bết máu, lời nguyền và phản phệ khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, trạng thái đỉnh phong cũng không phải đối thủ của cương thi, huống chi hiện tại hắn đã ở trạng thái sống dở chết dở.
“Thiên Đạo!”
Trong lúc nguy cấp, hắn khẽ hô trong lòng, cưỡng ép thi triển Thiên Đạo nhưng không thành công, sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn đã cạn kiệt, lại thêm lời nguyền khiến Tiên Nhãn của hắn lại tự phong ấn lần nữa.
“Đường cùng rồi!”
Nhìn bàn tay to đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654806/chuong-1900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.