Chương trước
Chương sau
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”, hai lão già áo tím không chịu nổi nữa, giận dữ quát lên rung chuyển tinh không, cạo đầu rồi lại đánh người, sự sỉ nhục lộ liễu này bảo họ làm sao không tức giận. 

 “Người dân nước ta hung hãn, quen là sẽ ổn thôi”. 

 “Oa”, Diệp Thành vừa dứt lời Đạo Chích đã bay ra, bị Long Ngũ một chưởng hất văng. 

 Long Ngũ đã có lại trí nhớ, hắn ta đứng dậy, không nhìn Đạo Chích mà ngơ ngác nhìn Diệp Thành, cho dù kiếp trước hắn ta luôn bất cần đời thì lúc này hai mắt cũng rưng rưng. 

 Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm như một giấc mộng, khi tỉnh lại vẫn được gặp lại cố hương kiếp trước, đây hẳn là món quà mà trời cao ban tặng, hạnh phúc đến bất ngờ khiến hắn ta không kịp chuẩn bị. 

 “Chào mừng trở lại”, Diệp Thành mỉm cười, vẫn như mỗi lần có người chuyển kiếp được giải trừ phong ấn, trong nụ cười của hắn ẩn chứa sự thăng trầm. 

 “Huynh đệ tốt”, Long Ngũ chợt tiến lên ôm lấy Diệp Thành, nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng. 

 “Hơ…”, nhìn thấy cảnh này, hai lão già đang bị phong cấm đều thảng thốt, chuyện gì thế này, tình huống gì đây, sao lại khóc? Sao còn ôm nhau nữa? 

 Không ai giải thích cho họ, cũng chẳng ai có thể giải thích cặn kẽ, dù có giải thích cặn kẽ thì cũng không ai tin. 

 Tinh không không biết đến lúc nào mới yên tĩnh trở lại, hai lão già áo tím được giải trừ phong cấm, một nhóm năm người lên đường, ồ không đúng, trong đó còn có một con lừa bị đánh ngất, trói gô lại. 

 Cảnh tượng hơi buồn cười, Diệp Thành và Long Ngũ đi cạnh nhau ở phía trước, hai ông lão áo tím đi theo phía sau, trong tay mỗi người đều cầm một sợi xích sắt, một người kéo con lừa bị đánh ngất, một người kéo Đạo Chích bị đánh ngất, dù là Đạo Chích hay con lừa thì đều bị trói. 

 Đúng vậy, Đạo Chích đã bị Long Ngũ đánh ngất, mặt mũi tím tái sưng vù, khắp người toàn là dấu chân. 

 Vậy mới nói tên này có tầm nhìn xa, biết trước Long Ngũ tỉnh lại sẽ đánh mình nên mới đánh Long Ngũ trước, ta đánh ngươi một trận, ngươi đánh ta một trận, như vậy mới không bị thiệt. 

 “Ngươi nói cửu Hoàng Đại Sở và Chư Thiên Kiếm Thần đang đi tìm Đại Sở?”, phía trước, Long Ngũ và Diệp Thành trò chuyện suốt dọc đường, thân là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, Long Ngũ biết rất nhiều bí mật. 

 “Đó đã là chuyện từ một trăm năm trước rồi”, Diệp Thành nhìn vào hư vô: “Không biết đã tìm được chưa?” 

 “Theo như ngươi nói, Đại Sở bị mất liên lạc với Chư Thiên Vạn Vực, không biết đã đi về đâu, muốn tìm cũng không dễ”, Long Ngũ trầm ngâm lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Cho dù tìm được, muốn kéo Đại Sở về Chư Thiên Vạn Vực cũng cần không ít thời gian”. 

 “Hy vọng Đại Sở đã bị tổn hại bản nguyên có thể gắng gượng được đến lúc đó”, Diệp Thành hít sâu một hơi. 

 “Nếu Chư Thiên Kiếm Thần và cửu Hoàng của Đại Sở đã ra tay thì chắc chắn Đại Sở sẽ bình an vô sự”. 

 “Có lẽ vậy!” 

 “Kiếp trước và kiếp này, người khiến ta bất ngờ nhất vẫn là ngươi”, trong nụ cười của Long Ngũ ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Thiên địa sơ thuỷ vạn vật hoá linh, nhìn khắp Chư Thiên Vạn Vực này, ngươi là người đầu tiên giết được Đại Đế”. 

 “Giết Đại Đế không phải ta mà là chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở”, Diệp Thành nở nụ cười. 

 “Nói đến anh hồn của Đại Sở, hai trăm năm qua ngươi đã tìm được bao nhiêu người rồi?”, Long Ngũ quay sang nhìn Diệp Thành. 

 “Những anh hồn chuyển kiếp tới Đại Sở đều đã tìm thấy hết, anh hồn chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực cũng đã tìm được không ít, nhưng so với chín mươi triệu thì vẫn chẳng là gì” giọng điệu Diệp Thành buồn bã: “Không biết bao nhiêu người đã chuyển kiếp thành người phàm, cũng không biết bao nhiêu người đã chết”. 

 “Ngươi đã cố gắng hết sức rồi”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, hắn ta có thể tưởng tượng được một mình Diệp Thành cô độc tìm kiếm vất vả nhường nào, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, cả đời này cũng chưa chắc đã tìm được hết. 

 “Đường vẫn còn dài”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi và tang thương. 

 “Ngươi… đã tìm được Đông Phương Ngọc Linh chưa?”, Long Ngũ nhìn vào Diệp Thành không chớp mắt, cuối cùng vẫn hỏi tới cô ấy, tim hắn ta đập thình thịch không ngừng, chỉ sợ hỏi xong sẽ nhận lại tin xấu. 

 “Xin lỗi, ta vẫn chưa tìm được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu. 

 Phải nói là hai tên này cũng coi như huynh đệ hoạn nạn có nhau, đầu tiên là bị đánh ngất sau đó bị trói lại, bây giờ thì bị hai lão già áo tím kéo đi, bức tranh này cũng rất vui tai vui mắt. 

 “Chuông của lão tử đâu?”, con lừa kia kêu to, đó là toàn bộ gia sản của nó, vừa tỉnh lại đã không còn gì, vất vả mấy trăm năm lại trở về thuở ban đầu. 

 “Sao lại trói ta?”, Đạo Chích còn hét to hơn cả con lừa kia, nước bọt văng khắp tinh không. 

 Trước tiếng hét như sói tru của hai tên này, dù là hai lão già áo tím hay Long Ngũ và Diệp Thành phía trước đều thẳng thừng phớt lờ, không biết vì sao nhìn hai tên đó như vậy, trong lòng họ còn rất vui.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.