“Quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười giơ tay gảy ra rất nhiều tiên quang, từng đạo tiên quang bay vào trán người chuyển kiếp.
Đột nhiên, cơ thể người chuyển kiếp run lên, người nào người nấy ôm đầu đau đớn rên rỉ.
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu, hắn tĩnh lặng chờ mọi người quy vị.
Đoàn Ngự cũng mỉm cười, hít vào một hơi thật sâu, đây đều là những người cùng quê với hắn, trong đó có vài người mà hắn quen biết, có cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông, đều là lớp Huyền Tự, vô cùng thân thiết.
Chỉ có Mộng Vân khi nhìn thấy nhiều người chuyển kiếp như vậy thì chợt quay sang nhìn Diệp Thành và Đoàn Ngự, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, không biết bọn họ giấu bao nhiêu bí mật, bọn họ đều là những người có tâm sự.
Không biết qua bao lâu mới thấy đôi mắt người chuyển kiếp hồi phục lại vẻ tinh tường, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt.
Kí ức được mở ra, bọn họ nhớ lại việc của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước, càng nhớ rõ hơn cái tên của mình.
Bái kiến Thánh Chủ!
Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống đất, nấc lên nghẹn ngào.
Kiếp trước và kiếp này cách nhau cả trăm năm, mọi thứ như một giấc mơ, tỉnh lại vẫn có thể gặp lại người cùng quê hương, đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, niềm vui đến bất ngờ khiến bọn họ không kịp trở tay.
Diệp Thành mỉm cười tế ra sức mạnh ôn hoà bao quanh tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654771/chuong-1865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.