Chương trước
Chương sau
Chặng đường này không hề thuận lợi, những người liên tiếp gặp xui xẻo khi gặp phải Đại La Kiếm Tông đều bị Diệp Thành lướt qua, trong đó còn có không ít người tranh đấu, nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ. 

 Hắn cũng chẳng nhàn rỗi, cả chặng đường liên tiếp dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính toán, hi vọng gặp người chuyển kiếp. 

 Đáng tiếc đó là hắn gặp được rất nhiều người nhưng chưa thấy một người chuyển kiếp nào. 

 Nếu đi Táng Hải thì không thể đáp xuống quan sát các cổ tinh đi qua được, tuy nhiên điều mà Diệp Thành lo lắng hơn đó là ở Táng Hải, thần tử Đại La đã bắt về không ít người, trong đó phần lớn đều là người chuyển kiếp. 

 Nghĩ tới đây, tốc độ của Diệp Thành lại tăng nhanh hơn, hắn vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong tinh không. 

 Táng Hải, một vùng đất hung ở Bắc Đẩu Tinh Vực, sóng đỏ sục sôi, trong từng con sóng còn cuốn theo cả tiếng gào thét thê lương, nghe mà chỉ thấy rợn người, nơi này âm khí quá nặng, giống như địa ngục huyết sắc vậy. 

 Lúc này, bên ngoài Táng Hải có thể coi là cả biển người, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tagns Hải, giọng điệu oán thán, rất nhiều lão tu sĩ tỏ ra xót xa, từng tiếng thở dài vang lên. 

 Thế nhưng chỉ thấy bên trong Táng Hải là từng cây trụ màu đỏ máu sừng sững, trên mỗi trụ đều xích một người. 

 Nếu đếm kĩ thì có thể thấy những người bị xích trên huyết trụ kia ít nhất cũng phải hơn một trăm nghìn người. 

 Những người này bị thần tử Đại La nắm bắt, có người của thế lực nhỏ, cũng có không ít tán tu, có cả tu sĩ cảnh giới Hoàng và cả Chuẩn Thánh, thế giới của kẻ mạnh chính là coi thường tất cả mà chà đạp lên. 

 Ở chính giữa Táng Hải có một cao đài huyết sắc. 

 Cao đài này rộng cả tám trăm trượng, trên đó khắc đầy phù văn, bên trên có một vương toạ huyết sắc, còn thần tử Đại La lại ngả người nhàn nhã trên đó, mặt mày tôi độc có phần méo xệch, trông u ám đến đáng sợ. 

 Cửu dương chân thể, chí cương chí dương. 

 Thần tử Đại La dám dừng chân ở Táng Hải thì rõ ràng là dựa vào thần lực của huyết mạch, hắn không sợ âm khí và oán linh ở nơi này, sự tồn tại của hắn khiến người ta khiếp sợ, giống như một tên ác ma đáng sợ vậy. 

 “Điên rồi”, tu sĩ bên ngoài Táng Hải nhìn những người bị xích rồi lại nhìn sang thần tử Đại La. 

 “Với tính cách của thần tử Đại La thì cách hành xử như vậy cũng không có gì là lạ”. 

 “Chỉ có điều những người kia cũng thật đáng thương”, rất nhiều người lắc đầu, bọn họ không dám lên tiếng, chỉ sợ đụng tới thần tử Đại La và gặp hoạ diệt thân. 

 “Nếu trách thì trách cảnh giới Hoàng thần bí kia, đụng ai không đụng lại đụng tới một tên ma đầu, giờ thì hay rồi, tên này nổi điên thì Bắc Đẩu Tinh đúng là gặp nạn, không biết bao nhiêu người phải chết trong tay hắn”. 

 “Không thể nói như vậy được, chod ù không có cảnh giới Hoàng thần bí đó thì thần tử Đại La cũng không thay đổi tính cách”. 

 “Giờ ta lại thấy hiếu kì, tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí kia liệu có đến không?”, có người khẽ nói. 

 “Đến mới lạ”, có người tặc lưỡi, “tám phần là đã bỏ chạy khỏi Bắc Đẩu Tinh rồi, hoặc là trốn chui trốn lủi như con rùa rụt đầu ở một xó nào đó, với trận thế bây giờ, rõ ràng là tử cục, có điên mới ra ngoài”. 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, không ai chú ý tới Diệp Thành đang khoác tấm hắc bào đi vào trong này. 

 Đằng sau lớp mặt nạ, đôi mắt Diệp Thành loé lên hàn mang, hắn liếc nhìn thần tử Đại La ở vị trí vương toạ trên cao đài rồi đổ dồn ánh mắt về phía những người bị xích trên huyết trụ, quả đúng là có người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 Đáng chết! 

 Nắm tay Diệp Thành nắm chặt vang lên âm thanh rắc rắc, trong số một trăm nghìn người bị bắt về đây thì có hơn một trăm người là người chuyển kiếp. 

 Đúng là khiến người ta căm phẫn! 

 Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, giọng nói của Đoàn Ngự lạnh lùng vô cùng. 

 Cho dù Hỗn Độn Thần Đỉnh nằm bên trong thần hải của Diệp Thành nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng tang tóc của Táng Hải. 

 Hiện giờ mở ra kí ức tiền kiếp, trong đó có vài người chuyển kiếp mà Đoàn Ngự nhận ra. 

 Một trăm năm trước chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở đã bỏ mạng trong trận chiến với Thiên Ma, cũng nhờ có bọn họ hi sinh tính mạng bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh nên Vạn Vực Thương Sinh mới còn tồn tại, và nợ anh hồn của Đại Sở một mạng. 

 Bây giờ chín mươi triệu anh hồn bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh lại bi thảm như vậy, bảo người ta không phẫn nộ sao được, sao người ta không căm phẫn cho được. 

 Diệp Thành trầm lắng, hắn quan sát tứ phương. 

 Với khả năng quan sát của hắn thì có thể nhận ra rất nhiều tu sĩ ẩn náu trong tứ phương của Hoan Hải, đó đều là tu sĩ mạnh của Đại La Kiếm Tông, Chuẩn Thánh cũng có tới ba mươi mấy người, trong đó Thánh Nhân có sáu người, trận thế rất hoành tráng. 

 Ngoài những điểm này ra thì những tu sĩ khác ở cảnh giới Hoàng lại không hề thiếu, đếm ra cũng phải hơn hai trăm nghìn người. 

 Đây quả là tử cục, cho dù với khả năng chiến đấu của bọn họ thì cũng không dám đảm bảo có thể hoàn toàn rút lui, dù sao thì tiên nhãn vẫn đang ở trạng thái phong ấn, không thể dùng tới thiên đạo để thoát thân nên không có vương bài trốn thoát. 

 Giết! 

 Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì bên trong Táng Hải đã vang lên tiếng cười âm u của thần tử Đại La, cười đến mức quỷ dị. 

 Đừng giết chúng ta! 

 Tảng Hải vang vọng tiếng gào thét, từng người bị xích vẻ mặt tái nhợt như thể nhìn ra cảnh tượng thê thảm của mình, bọn họ không nhìn thấy hi vọng mà chỉ nhìn thấy tuyệt vọng. 

 Người của Đại La Kiếm Tông đã giơ đao, ai nấy cười tôi độc, giết người đối với bọn họ không phải là việc căng thẳng gì. 


 Đó là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí! 

 Còn dám đến đây! 

 Không biết tử cục là gì sao? Tên tiểu tử này điên rồi sao? 

 Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến tứ phương xôn xao, tiếng kinh ngạc hình thành cả làn sóng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.