Chương trước
Chương sau
Dưới sự chú ý của mọi người, một thanh niên tóc tím đi từ trên không tới, quanh người là tiên quang sáng rực, khi di chuyển còn có rất nhiều dị tượng huyền ảo đan xen, vóc dáng và huyết mạch cường đại, khí thế uy nghiêm mạnh mẽ. 

 Hắn ta chính là thần tử của Đại La Kiếm Tông, tựa như ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm. 

 “Ngứa tay một cách khó hiểu!” 

 Diệp Thành liếc nhìn thần tử Đại La, thấy hắn ta cũng coi như khí phách hiên ngang, nhưng khoé miệng luôn nở nụ cười bỡn cợt khiến Diệp Thành phát ghét, thái độ cao ngạo, tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì, mỗi khi thấy loại người này là Diệp Thành lại thấy cực kỳ ngứa tay, chỉ muốn đánh người. 

 “Huyết mạch không yếu!” 

 Diệp Thành thì thầm, hắn đã nhìn ra huyết mạch của thần tử Đại La, là một loại Chí Dương. 

 Nhưng dù huyết mạch có bá đạo hơn nữa, so sánh với Hoang Cổ Thánh Thể của hắn cũng vẫn kém hơn một chút. 

 Đông Dương Chân Nhân ở bên cạnh sầm mặt, nhất là khi thần tử Đại La xuất hiện, ông ta không kìm nổi sát khí nữa, dường như lại nghĩ đến cảnh Thanh Nguyệt Tiên Tử bị bắt. 

 Khi mọi người đang nói thì thần tử Đại La đã đáp xuống, theo sau là ba lão già, đều ở cấp bậc Thánh Nhân. 

 “Bái kiến thần tử!” 

 Thần tử Đại La vừa đáp xuống, mọi người từ khắp nơi đều chắp tay chào hỏi, đến Thánh Nhân cũng không ngoại lệ. 

 Điều đáng nói là ánh mắt khi nhìn thần tử Đại La của những nữ vãn bối mà đám lão bối tu sĩ dẫn tới đều không bình thường, khuôn mặt còn thoáng ửng hồng, chỉ một ánh mắt đã thầm nảy sinh tình cảm, “yêu từ cái nhìn đầu tiên” chính là để hình dung các cô ấy. 

 “Ta tới muộn, xin các vị thứ lỗi!” 

 Thần tử Đại La đáp lễ mang tính tượng trưng, nhưng nụ cười không tới đáy mắt, cảm nhận được ánh mắt kính nể từ tứ phía khiến cằm hắn ta hất lên cao hơn, lòng ham hư vinh cũng thoáng chốc được thoả mãn. 

 Vẫn dưới sự chú ý của mọi người, thần tử Đại La bước lên vị trí cao nhất. 

 Thấy vậy, trong lòng các lão bối không vui nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt hay nói gì. 

 Vẫn câu nói đó, Đại La Kiếm Tông quá mạnh, bọn họ cũng đã nghe tới tính của thần tử Đại La, không thể để hắn ta ghi hận, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm, nhẹ thì chịu phạt, nặng thì diệt môn. 

 “Không phải bốc phét với tiền bối đâu, loại người như hắn, một mình ta có thể đánh mười người!” 

 Nhìn thần tử Đại La dần vào vị trí, Diệp Thành ở trong góc không khỏi thốt ra một câu đầy ẩn ý. 

 Lời này vừa nói ra, Đông Dương Chân Nhân không khỏi quay sang nhìn hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt nghiêm túc: Ngươi giả vờ cũng giống lắm. 

 Diễn biến tiếp theo của câu chuyện rất nhạt nhẽo, toàn là những câu thoại sáo rỗng. 

 Tu sĩ tứ phương chỉ ước có thể chào hỏi toàn bộ người trong Đại La Kiếm Tông một lượt, để bày tỏ sự kính trọng của mình đối với Đại La Kiếm Tông, bọn họ cố ý hạ mình, dỗ ngon dỗ ngọt khiến cho thần tử Đại La sung sướng. 

 Mà thần tử Đại La lại rất thích cảm giác này, mũi sắp nổ đến nơi. 

 Mọi người đều biết chỉ những lời này thôi thì không đủ để gây ấn tượng với hắn ta. 

 Muốn đưa hậu bối nhà mình vào Đại La Kiếm Tông không bỏ vốn ra làm sao được, bây giờ mới chỉ là màn mở đầu, sau bữa tiệc mới là vấn đề chính, các lão tổ sẽ tự tới thăm riêng. 

 Sau ba tuần rượu mới thấy một lão tổ áo tím nở nụ cười hiền hậu: “Ai cũng biết Cửu Dương Kiếm Quyết của thần tử có uy lực kinh người, không biết kẻ hèn chúng ta đây có thể có vinh hạnh được thấy thần tử thi triển kiếm đạo vô thượng này không?” 

 Lời vừa dứt, mọi người lập tức hùa theo: “Được thấy Cửu Dương Kiếm Quyết trong truyền thuyết là vinh hạnh của chúng ta, thần tử chỉ thi triển một chút thôi đã coi như thực hiện được tâm nguyện của cả tông chúng ta rồi”. 

 “Chậc chậc chậc”, Diệp Thành nhìn cảnh này mà liên tục tặc lưỡi, hắn chưa thấy ai nịnh bợ đến mức này luôn. 

 Đám người này thật biết suy đoán tâm tư của thần tử Đại La, muốn xem Cửu Dương Kiếm Quyết là giả, muốn cho hắn ta cơ hội khoe khoang thể hiện mới là thật. 

 Phải nói rằng sự đồng tình của mọi người xung quanh thật sự khiến tâm trạng thần tử Đại La lại tốt hơn rất nhiều. 

 “Cũng được!” 

 Thần tử Đại La đứng dậy, giả bộ hơi khó xử, vẻ mặt thâm trầm, ai không biết còn tưởng có kẻ lấy dao kề cổ ép hắn ta thi triển đấy. 

 “Khả năng giả vờ ngây thơ này xứng đáng một trăm điểm!” 

 “Diễn giống lắm!” 

 Hắn ta bước lên vân đoàn, khẽ phất tay áo, một thanh thần kiếm màu vàng xuất hiện trong tay. 

 “Kiếm tốt!” 

 Diệp Thành ở phía dưới sáng mắt, nhìn chăm chú kiếm của thần tử Đại La, đó là một thứ thần binh phi phàm được đúc từ thần thiết bá đạo, cấp bậc của nó là Chuẩn Thánh binh hàng thật giá thật. 

 “Kiếm tốt!” 

 Tu sĩ bốn phương cũng cảm thán, lần này không phải nịnh bợ mà là kiếm của thần tử Đại La quả thực rất tốt. 

 “Khiến mọi người chê cười rồi!” 

 Thần tử Đại La cất kiếm, đứng thẳng tắp trên hư thiên, hai tay chắp sau lưng, ai không biết còn thật sự nghĩ hắn ta là cao nhân đắc đạo, đám hoa si kích động đến mức muốn lao ngay vào vòng ôm của hắn ta. 

 “Chẳng ra làm sao!” 

 Giữa những tiếng hò reo của đám đông, một câu nói khác thường vang lên, tuy nhỏ nhưng lại kinh thiên động địa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.