Chương trước
Chương sau
“Nghe nói gì chưa? Thần tử Đại La Kiếm Tông cũng đang ở Hạo Dương Tinh đấy”, Diệp Thành vừa định ra khỏi Hạo Dương Tinh thì nghe thấy tiếng trò chuyện của tu sĩ qua đường, hắn bất giác dừng bước. 

 “Thần tử Đại La… chắc hắn ta sẽ biết nơi ở của Kiếm Thần”, Diệp Thành lẩm bẩm. 

 “Bảo sao nhiều lão già dẫn theo hậu bối nhà mình tới Hạo Dương Tinh như thế, chắc là tới gặp thần tử Đại La rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm một mình thì tiếng trò chuyện từ tứ phía vẫn tiếp tục vang lên. 

 “Đúng thế, ngưỡng cửa của Đại La Kiếm Tông quá cao, ai cũng muốn thông qua thần tử Đại La Kiếm Tông để đi cửa sau, đưa hậu bối nhà mình vào Đại La Kiếm Tông tu luyện, đó thực sự là vinh dự tối cao”. 

 “Thần tử Đại La là hậu bối xuất sắc nhất mà lão hủ thấy từ khi tu đạo đến nay, không có người thứ hai”. 

 “Cửu Dương Chân Thể không xuất sắc mới lạ”, có người cảm thán, lời nói còn mang theo sự chua chát không giải thích được, ta cũng tu đạo, hắn cũng tu đạo, đều là người tu đạo mà sao khoảng cách lại lớn đến thế! 

 Giữa những tiếng xì xào thảo luận, Diệp Thành đã bay vào hư thiên. 

 Theo như mọi người nói thì thần tử Đại La đang ở cổ thành lớn nhất Hạo Dương Tinh – Hạo Dương Cổ Thành. 

 Với cước lực của Diệp Thành, không đến một khắc đã tới Hạo Dương Cổ Thành. 

 Phải nói rằng cổ thành này rất phồn vinh, người qua người lại rất tấp nập, trong đó có không ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, ai cũng là cao thủ nổi tiếng một phương, nhưng họ lại sẵn sàng vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây gặp thần tử của Đại La Kiếm Tông, có thể thấy sức ảnh hưởng của hắn ta lớn nhường nào. 

 “Hế?” 

 Còn chưa vào thành, Diệp Thành đã khẽ hô lên, ánh mắt rơi vào một quán trà hơi khuất ở một góc cổng thành, ở đó có một lão già mặc áo choàng đen đang lẳng lặng uống trà. 

 Lão già áo choàng đen ấy là người Diệp Thành quen thuộc, chính là Đông Dương Chân Nhân của Thiên Phủ Thần Triều Đông Hoàng. 

 Lúc trước hắn bị ba Thánh Nhân chặn giết, nhờ có Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử dốc sức bảo vệ mới sống sót, sau này ba người chia tay, Diệp Thành tưởng hai người họ đã về Thần Triều, không ngờ lại gặp Đông Dương Chân Nhân ở đây. 

 Diệp Thành cất bước đi tới quán trà đó, thản nhiên ngồi xuống đối diện Đông Dương Chân Nhân. 

 Đột nhiên có người ngồi xuống, Đông Dương Chân Nhân hơi giật mình, nhưng sau khi thấy là Diệp Thành, ông ta lại lộ vẻ mừng rỡ: “Ngươi vẫn còn sống?” 

 “Tiền bối nói gì vậy, đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén: “Có rất nhiều chuyện trong này vãn bối không tiện giải thích, mong tiền bối thông cảm”. 

 “Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đông Dương Chân Nhân không truy hỏi, nhưng trong giọng điệu lại đầy vẻ kinh ngạc, lúc đó Diệp Thành vẫn chỉ là cảnh giới Thiên, hắn thoát khỏi sự truy sát của Thánh Nhân bằng cách nào? 

 “Tiền bối tới tìm Đông Hoàng và con trai Đông Hoàng à?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi hỏi. 

 “Vốn là đi tìm ngươi nhưng không thấy, vì thế đi thẳng tới đây”. 

 “Thì ra là vậy”, Diệp Thành nói xong thì nhìn quanh một lượt: “Sao không thấy Thanh Nguyệt tiền bối đâu ạ?” 

 “Muội ấy… bị bắt rồi”, Đông Dương Chân Nhân hít một hơi thật sâu. 

 “Bị bắt?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sao có thể thế được! Thanh Nguyệt tiền bối là Thánh Nhân kia mà”. 

 “Đối phương là ba Thánh Nhân, khi đó chúng ta đều trong trạng thái suy nhược và bị thương nặng”, Đông Dương Chân Nhân thở dài: “Khi truy sát Thánh Nhân áo đen thì chúng ta gặp một người Man cực kỳ cường hãn, một gậy đánh chết Thánh Nhân áo đen, may là ta và Thanh Nguyệt sư muội chạy nhanh nếu không cũng đã bị tiêu diệt rồi, chỉ là dù vậy thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng sóng âm, đều bị thương không nhẹ”. 

 “Người Man”, Diệp Thành vắt óc suy nghĩ, đương nhiên có thể nghĩ tới Thánh Vương người Man – phụ thân của Man Hùng. 

 “Người mình tự đánh người mình”, Diệp Thành thầm ho khan một tiếng. 

 “Nếug chúng ta không bị thương nặng thì Thanh Nguyệt sư muội cũng sẽ không bị bắt”, Đông Dương Chân Nhân lạnh lùng nói. 

 “Thanh Nguyệt tiền bối bị ai bắt vậy ạ?”, Diệp Thành thử hỏi. 

 “Thần tử Đại La”, khi Đông Dương Chân Nhân nói ra câu này, giọng nói lại lạnh hơn một chút. 

 “Là hắn”, Diệp Thành cau mày. 

 “Hắn nhắm tới huyết mạch đặc biệt của sư muội”, Đông Dương Chân Nhân lại lên tiếng: “Hộ vệ của hắn là ba Thánh Nhân rất mạnh, nếu lão phu và Thanh Nguyệt sư muội đều ở trạng thái đỉnh phong thì dù không địch lại được cũng không đến nỗi bị bắt, đường đường là Đại La Kiếm Tông mà lại ỷ thế hiếp người như vậy”. 

 “Tiền bối chưa tiết lộ lai lịch của mình à?” 

 “Đương nhiên là nói rồi, nhưng thần tử Đại La kiêu ngạo, sao có thể để tâm những chuyện này?” 

 “Đúng là ức hiếp người quá đáng”, giọng điệu Diệp Thành cũng trở nên lạnh lùng. 

 Nói tới lai lịch, Đông Dương Chân Nhân dường như nghĩ tới điều gì, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sáng rỡ: “Tiểu hữu là đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, với mối quan hệ sâu xa giữa Đại La Kiếm Tông và Chư Thiên Kiếm Thần, hẳn là bọn chúng sẽ nghe lời ngươi, nếu tiểu hữu ra mặt đòi người chắc không khó phải không?” 


 “Chuyện Đông Hoàng và con trai Đông Hoàng cũng là lừa chúng ta?”, Đông Dương Chân Nhân đen mặt nhìn Diệp Thành. 

 “Điều này thì hoàn toàn là sự thật”, Diệp Thành lập tức nói. 

 “Lão phu còn có thể tin ngươi được không?”, trên trán Đông Dương Chân Nhân vẫn đầy vạch đen, suýt nữa thì ông ta đã xắn tay áo lên đánh hắn. 

 “Chuyện này không giả được đâu”, Diệp Thành cười gượng: “Chuyện của Thanh Nguyệt tiền bối, vãn bối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.