Chương trước
Chương sau
“Có thể”, Yên lão đạo trả lời chắc chắn. 

 “Hi vọng ông tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh có thể gọi tới một vị đại thần”, Diệp Thành nói rồi lôi Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, “nhanh chóng mượn pháp”. 

 Thế rồi Diệp Thành phất tay đẩy lùi phía Yên Lão Đạo ra cả nghìn trượng. 

 Bóng đen cười tôi độc như ma như quỷ biến mất rồi nhanh chóng sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nhất chỉ thần mang chỉ về phía trán Diệp Thành. 

 Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn né người tránh đi nhất chỉ u mang kia, Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá ra cả miệng sát kiếm, Diệp Thành lật người trảm ra cả một dòng tinh hà nhưng lại bị người bóng đen kia đánh tan chỉ bằng một chưởng. 

 Là ngươi! 

 Người bóng đen kia nhận ra Diệp Thành, quan trọng nhất là nhận ra khí tức của Diệp Thành. 

 Đột nhiên sắc mặt ông ta tôi độc hẳn lại, sát khít ngút trời, ông ta đã tìm Diệp Thành rất nhiều ngày nhưng không ngờ lại gặp mặt ở đây, đã gặp mặt rồi thì đương nhiên sẽ không thể để Diệp Thành trốn thoát. 

 Sâm La Giới! 

 Người bóng đen dùng một tay chỉ lên trời, triệu gọi ra kết giới mạnh mẽ bao trùm cả Diệp Thành bên trong. 

 Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu! 

 Sau khi giam chân Diệp Thành, người bóng đen mới bật cười u ám, một bước bay lên trời, phần trán có u quang loé lên, lôi chớp bắn ra, cứ thế nhằm vào nguyên thần của Diệp Thành, ông ta muốn trảm diệt Diệp Thành bằng một đòn. 

 Diệp Thành không hề chậm trễ, hắn dùng thần thương để đối đầu, phá tan thần mang, sát kiếm trong tay hoá thành thần đao giáng từ trên trời xuống, chín đạo bát hoang trảm hợp thành một, ngưng tụ ra hỗn độn đạo tắc. 

 Phá! 

 Người bóng đen kia mạnh mẽ vô cùng, giơ bàn tay khổng lồ bóp nát tám đao mang bát hoang. 

 Tiếp tục! 

 Diệp Thành gằn lên, hắn rút đao ra, khí thế thôn thiên. 

 Người bóng đen đằng đằng sát khí. 

 Rầm! Rầm! 

 Trận đại chiến nổ ra, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, cả thiên địa này bị phá tan tành. 

 Có thể thấy Diệp Thành ở thế yếu, khi một mình chiến đấu thì hắn không phải là đối thủ của Thánh Nhân tầng thứ chín, thánh thể dù có mạnh mẽ nhưng cũng đã vài lần bị đánh nứt lìa và phải cố gắng ngưng tụ lại. 

 So với hắn mà nói thì người bóng đen kia mặc dù thê thảm nhưng lại không hề hấn gì. 

 Trận đại chiến vô cùng khốc liệt, Yên Lão Đạo ở bên bắt đầu mượn pháp. 

 Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân khoanh chân ngồi thành một hàng, toàn thân từ đầu đến chân đầy phù văn, thấy Yên Lão Đạo lẩm bẩm chú văn, vẻ mặt có phần khác thường. 

 Thiên địa vô tận, càn khôn tá pháp, tốc tốc như luật lệnh! 

 Chỉ nghe thấy Yên Lão Đạo lẩm bẩm, giọng nói vang như tiếng chuông, tay cầm kiếm chỉ lên trời. 

 Ngay sau đó, cửu tiêu rung lên. 

 Tiếp đến, ba đạo thần hồng lần lượt bay từ trên trời xuống, cứ thế nhập vào người ba người bọn họ. 

 Cơ thể ba người run lên rồi nhanh chóng biến đổi hình thái, phần trán Ngô Tam Pháo có một đạo thần văn hoả diệm xuất hiện, phần trán Ngưu Thập Tam xuất hiện một đạo thần văn như hình giọt nước, còn trán Thái Ất Chân Nhân xuất hiện thần văn hình vì sao, trên cơ thể cả ba người xuất hiện khí tức không thuộc về thế giới này. 

 “Lão đạo nhà ông đúng là âm hồn không tan”, Thái Ất Chân Nhân là người đầu tiên đứng dậy, ông ta tối sầm mặt nhìn Yên Lão Đạo: “Vốn dĩ bản tinh quân vừa tiến giới không lâu thì giờ đã bị ông lôi xuống rồi”. 

 “Tự nhiên lại cả ba người cùng mượn pháp, không muốn sống nữa hay sao?”, Ngô Tam Pháo cũng đứng dậy, giọng nói thâm trầm. 

 “Có thể khiến cả ba người cùng lúc mượn pháp, công đức quả không vừa”, Ngưu Thập Tam khẽ mỉm cười. 

 “Ti Mệnh Tinh Quân, Thuỷ Đức Tinh Quân, Hoả Đức Tinh Quân, đang lúc gấp rút nên mới phải vậy, lão dạo ta cũng không còn cách nào khác”, Yên Lão Đạo mặt mày tái nhợt như tờ giấy, khéo miệng còn có máu trào ra, “ta cần mọi người trợ chiến”. 

 “Thánh Đạo tầng thứ chín, lại là một vai trò không tồi”, Ti Mệnh Tinh Quân liếc nhìn người bóng đen đang đại chiến với Diệp Thành trong kết giới Sâm La. 

 “Ấy”, khi nhìn thấy Diệp Thành, Ti Mệnh Tinh Quân chợt thốt lên, “là tên tiểu tử tên Diệp Thành, mới có mấy ngày không gặp mà hắn đã có khả năng chiến đấu với Thánh Đạo tầng thứ tám rồi”. 

 “Hắn...hắn là Diệp Thành?”, Yên Lão Đạo thẫn thờ. 

 “Sao, ngươi không biết sao?”, Ti Mệnh Tinh Quân nhướng mày tỏ ra có phần bất ngờ về câu nói của Yên Lão Đạo. 

 “Giờ thì biết rồi ạ”, Yên Lão Đạo hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt rõ vẻ ngỡ ngàng, trước đó ông ta cũng đã có suy đoán nhưng lại không dám quả quyết, hiện giờ Ti Mệnh Tinh Quân đích thân nói thì cũng chứng minh thêm về suy đoán của ông ta, vì người biết ông ta có thể mượn pháp chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

 “Đó chính là tiểu tử nhặt được roi đả thần tiên của Thái Công”, Thuỷ Đức Tinh Quân liếc nhìn Ti Mệnh Tinh Quân. 

 “Chính là hắn”. 

 “Đúng là được trời thương”. 

 “Người bóng đen kia tạo nghiệp quá nhiều, cũng có thể coi là trừ ma vệ đạo”, Ti Mệnh Tinh Quân lấy ra một bộ cổ thư và tím tên của người bóng đen kia, “để bổn Tinh Quân giúp ngươi”. 

 “Nhiều lời thế làm gì, đánh thôi”, Hoả Đức Tinh Quân mắng chửi, khí tức đúng như quân hiệu của mình, rất nóng nảy, ông ta cứ thế xông lên, trong tay còn cầm thần viêm đao. 

 “Tính vẫn nóng như vậy”, Thuỷ Đức Tinh Quân cười bất lực rồi cũng sát phạt theo cùng, chân bước trên thần hải, trong tay là thần kiếm, bên trên còn thuỷ ấn bao quanh. 

 “Quen rồi”, Ti Mệnh Tinh Quân cất cổ thư đi sau đó cũng bay vào hư thiên như một đạo thần mang, chân bước trên tinh hà, đầu lơ lửng tinh thiên, không hổ là Ti Mệnh Tinh Quân, bước đi thôi cũng quét theo cả những vì sao. 

 Rầm! 

 Hoả Đức Tinh Quân xông lên phía trước hung hãn vô cùng, ông ta vung Thần Viêm Đao trảm xuống, kết giới Sâm La kiên cố kia bị một đao trảm phá. 

 Ừm? 

 Người bóng đen đang giao chiến với Diệp Thành quay đầu nhìn. 

 Sao có thể? 

 Người bóng đen cau mày, trước đó khi Diệp Thành lôi Ngô Tam Pháo ra, ông ta nhìn rất rõ, rõ ràng Ngô Tam Pháo chỉ ở cảnh giới Hoàng mà sao hiện giờ lại có khí tức Thánh Nhân, vả lại uy lực còn rất mạnh. 

 Không đúng! 

 Nhìn mãi nhìn mãi, người bóng đen kia mới nheo mắt lại chỉ còn một đường như thể nhìn ra manh mối. 

 Nhìn cái gì mà nhìn? 

 Hoả Đức Tinh Quân nạt nộ, sải bước đi, không nói thêm lời nào mà cứ thế vung đao trảm xuống. 

 Người bóng đen vừa rồi thất thần thì lúc này bị động phòng ngự nhưng lại bị Hoả Đức Tinh Quân trấn áp lảo đảo lùi về sau. 

 Thái nhất thần thuỷ, cuồn cuộn mênh mông! 

 Thuỷ Đức Tinh Quân cũng đã tới, một kiếm chém ra một đạo thần hà dung hợp với đạo tắc vô thượng, người bóng đen vừa xông lên còn chưa kịp thở đã suýt chút nữa bị trảm lìa. 

 Ti Mệnh Tinh Quân sát phạt đến thì liền tận dụng tiên hoả và thiên lôi của Diệp Thành, dùng tới thiên lôi trận và viêm long quyết. 

 Phụt! Phụt! 

 Người bóng đen lại lần nữa bị thương, cơ thể vừa liền lại thì lúc này tiếp tục nứt lìa. 

 Có hỗ trợ có khác! 

 Diệp Thành chép miệng, người ở đây có thể coi là mạnh hơn rất nhiều so với lão yêu trừ ma ở Hắc Sơn. 

 Nói rồi, thần đao trong tay hắn đã biến thành sát kiếm, một đòn công kích phong thần quyết bá đạo đâm xuyên cơ thể người bóng đen kia. 

 Người bóng đen gằn lên phẫn nộ, tung chưởng đánh bay Diệp Thành sau đó tức tối nhìn ba vị Tinh Quân: “Ba vị đừng làm quá so với bổn phận của mình”. 

 “Sát nghiệp quá nhiều đương nhiên gặp báo ứng”, Ti Mệnh Tinh Quân lãnh đạm đáp lời. 


 A...! 

 Tên bóng đen kia đầu tóc rũ rượu, ông ta gào thét, mặt mày tôi độc, hình thái như ác quỷ, ông ta huyết tế ra căn nguyên, phần trán có một đạo thần văn đen kịt xuất hiện, khả năng chiến đấu tăng vọt. 

 Chiến! 

 Diệp Thành, Ti Mệnh Tinh Quân, Thuỷ Đức Tinh Quân, Thuỷ Đức Tinh Quân sát phạt tới từ tứ phương, ra tay toàn đại thần thông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.