Chương trước
Chương sau
“Thế này mới đúng chứ!” 

 Phía Long Nhất đều cười toe toét. 

 Còn Diệp Thành thì lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra huyễn hoá thành gậy rang sói, chỉ chờ lão già áo trắng đi vào. 

 Ba Âm Minh Tử Tướng cũng đứng ở ba hướng trên hư thiên, ai cũng mặc áo choàng đen, không nhìn rõ mặt, quan trọng nhất là trong tay ai cũng đều cầm một binh khí hung hãn. 

 Lão già áo đen ra khỏi tiên sơn, liếc nhìn lão già áo trắng: “Sao, sợ ta lừa ngươi à?” 

 Lão già áo trắng khẽ mỉm cười nhưng đôi mắt lại hơi nheo lại, khi thấy toàn thân lão già áo đen đầy thương tích, ông ta không khỏi hỏi: “Hắc Viêm, sao trên người ngươi nhiều vết thương thế?” 

 “Gặp phải vài tên râu ria, nhưng đã giải quyết xong rồi”, lão già áo đen lãnh đạm trả lời. 

 “Ồ?” 

 “Có vào không?”, lão già áo đen hơi mất kiên nhẫn. 

 “Vội cái gì?”, lão già áo trắng nói xong bất giác nhìn vào tiên sơn, vẫn rất cẩn trọng. 

 “Có lòng tốt chia sẻ với ngươi, không cảm kích thì thôi còn nghi ngờ, thôi ngươi về đi! Mọi thứ ở đây đều thuộc về ta”, lão già áo đen hừ lạnh rồi quay người đi vào tiên sơn. 

 “Ta có nói không vào đâu”, lão già áo trắng cười ngượng, trong lòng vẫn cảnh giác, nhìn xung quanh rồi mới cất bước theo lão già áo đen cùng vào tiên sơn. 

 Vừa vào tiên sơn, lão già áo trắng lập tức nheo mắt, nhìn thấy ba Âm Minh Tử Tướng, với nhãn giới của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra họ đều đã chết không có linh hồn. 

 Hình nộm? 

 Lão già áo trắng lẩm bẩm, nhưng nhìn một lúc đôi mắt ông ta càng nheo lại nhiều hơn. 

 Đều là cấp bậc Thánh Nhân! 

 Lão già áo trắng giật mình, vẻ mặt biến sắc, ông ta không ngờ trong tiên sơn này còn có ba sự tồn tại đáng sợ đến thế, điều kỳ lạ là không phải hình nộm bình thường, cấp bậc còn cao hơn hình nộm. 

 Chẳng trách Hắc Viêm bị thương khắp người! 

 Lão già áo trắng vuốt râu, theo bản năng tin rằng lão già áo đen bị thương là do ba hình nộm này gây ra. 

 “Chào tiền bối!” 

 Khi lão già áo trắng đang suy tư thì phía Long Nhất và Tư Đồ Nam đã cười tươi như hoa chào đón. 

 “Ừm!” 

 Lão già áo trắng khẽ đáp một tiếng, vẫn vuốt râu, rất có phong thái của bậc cao nhân tiền bối, ông ta tự nhiên cho rằng phía Long Nhất đang hành lễ với mình chứ không hề nghĩ mình đã rơi vào bẫy. 

 Lão già áo đen lúc này đã đứng về phía Long Nhất, đưa mắt nhìn đi nơi khác không dám nhìn lão già áo trắng, đồng đội tốt mà lại bị ông ta lừa vào đây. 

 “Mời tiền bối vào trong!” 

 Bên này, phía Long Nhất và Tư Đồ Nam mời lão già áo trắng đi xuống, vẫn giữ nụ cười tươi. 

 Không hiểu sao thấy đám Long Nhất cười như vậy, lão già áo trắng chợt có dự cảm chẳng lành, vì nụ cười của họ quá dị thường, lại thêm vẻ mặt khác lạ của lão già áo đen, dự cảm ấy của ông ta càng lúc càng mãnh liệt, đi mãi đi mãi ông ta chợt dừng lại. 

 “Không đúng, có bẫy!” 

 Lão già áo trắng hô lên trong lòng, chợt quay người bỏ chạy, muốn ra khỏi tiên sơn. 

 Nhưng vừa mới quay đầu, một cây gậy rang sói từ trên trời đã giáng xuống chào đón ông ta, vì không kịp phản ứng nên ông ta lập tức trúng chiêu. 

 “Oa! Đau quá!” 

 Lão già áo trắng lùi lại, máu từ trên đầu bắn ra tung toé, đầu ong ong, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị đánh không chút cảnh giác. 

 “Tiếp nào!” 

 Khi lão già áo trắng còn đang bàng hoàng thì Diệp Thành đã lại thêm một gậy nữa. 

 Ba Âm Minh Tử Tướng cũng đồng thời di chuyển, đi đến từ ba hướng, tất cả đều thi triển bí thuật phong cấm, lão già áo trắng đã phản ứng lại, nhưng pháp lực đã bị phong ấn hoàn toàn. 

 Lão già áo trắng muốn thoát ra nhưng không thể di chuyển. 

 Mãi đến tận lúc này ông ta mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, giãy giụa lần nữa vẫn không thành công, ông ta phẫn nộ nhìn lão già áo đen: “Hắc Viêm, ngươi dám tính kế lão phu?” 

 Lão già áo đen giơ tay che mặt, khuôn mặt nóng ran, ông ta vẫn không dám nhìn lão già áo trắng. 

 A… 

 Lão già áo trắng hét lên ầm trời, gân xanh trên trán hiện lên, đôi mắt đỏ như máu, trước nay ông ta vẫn luôn thận trọng, nghìn tính vạn tính cũng không ngờ tới cảnh tượng này, bị lừa không ngẩng đầu lên được. 

 “Ta hiểu cảm giác của ông!” 

 Long Nhất lên tiếng đầy ẩn ý rồi tự giác lạc ấn phù văn cổ vào thần hải của lão già áo trắng. 

 “Ngươi làm gì lão phu thế hả?” 

 Lão già áo trắng hét lên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Long Nhất. 

 Long Nhất vuốt tóc, lại nở nụ cười tươi rói: “Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn ông ngoan ngoãn hơn thôi, đó là một loại bí thuật lợi hại, chỉ cần ta nhẩm niệm là ông sẽ lập tức hoá thành tro tàn, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì ông và mọi người đều được yên ổn”. 

 “Ngươi…” 

 Lão già áo trắng thở không ra hơi, lập tức phun ra một ngụm máu. 

 Cảnh tượng tiếp theo rất hài hoà. 

 Lão già áo trắng nhận thua, không nhận thua cũng không có cách nào, dù có tu vi Thánh Nhân nhưng cũng không đấu lại được bí thuật trong thần hải, đúng là chỉ trong chốc lát ông ta sẽ chết và hoá thành tro tàn ngay. 

 Hai Thánh Nhân đứng cùng nhau, lão già áo đen chỉ ho khan cười gượng. 

 Lão già áo trắng thì mặt đen như than, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lão già áo đen, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì lão già áo đen đã chết hơn tám trăm lần. 

 “Lại thêm một trợ thủ miễn phí nữa!” 

 Long Nhất và Tư Đồ Nam nhìn nhau cười. 

 Hai Thánh Nhân sống, ba Thánh Nhân Âm Minh Tử Tướng, hai mươi bảy Âm Minh Tử Tướng Chuẩn Thánh, cộng thêm kết giới và trận pháp bá đạo của tiên sơn Thiên Đình đủ để bảo vệ những người chuyển kiếp được an toàn. 

 Diệp Thành bước tới, đưa một bức tranh ra trước mặt lão già áo đen và lão già áo trắng, bên trên viết những địa danh như Đại La Chư Thiên và Côn Luân Hư: “Hai vị tiền bối đã nghe tới những nơi này chưa?” 

 Sắc mặt hai ông lão đều tái mét, nhưng họ vẫn liếc nhìn, chừng ba đến năm giây sau, hai người đều hừ lạnh, quay đầu đi: “Chưa nghe bao giờ”. 

 Thấy vậy, Long Nhất mỉm cười: “Thật sự chưa nghe bao giờ?” 

 Hự! 

 Lão già áo đen và lão già áo trắng lại rên lên, vì Long Nhất đã kích phát cấm chế khiến cho thần hải của họ rung lên ầm ầm. 

 Lần này hai người sợ rồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng: “Từng nghe Chư Thiên Kiếm Thần, những cái tên khác thật sự chưa nghe bao giờ”. 

 “Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài, cất cuộn tranh đi. 

 “Làm như vậy sớm có phải tốt hơn không”, Long Nhất mắng một tiếng rồi lấy túi đựng đồ của hai người đi. 

 “Ngươi…”, hai người vừa lên tiếng, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, bọn họ đã nhìn ra rồi, ở trước mặt đám súc vật này tốt nhất hãy thành thật, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. 

 “Khi nào các ngươi thả chúng ta đi?”, trơ mắt nhìn túi đựng đồ đầy ắp bảo bối của mình bị lấy đi, lão già áo trắng nhìn Diệp Thành, với nhãn lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra Diệp Thành là người cầm đầu. 

 “Năm trăm năm”, Diệp Thành nhẹ giọng nói. 

 “Các ngươi ức hiếp người quá đáng”. 

 “Sáu trăm năm”. 

 “Sao lại tăng nữa vậy?” 

 “Bảy trăm năm”, Diệp Thành lại thêm một trăm năm nữa, nói xong hắn mỉm cười nhìn hai lão già, ánh mắt như đang nói, ông nói tiếp đi, ông còn nói thì ta còn tăng. 

 Hai lão già ngậm miệng không nói, sợ lại vô tình thốt ra gì nữa. 

 Long Nhất nói xong thì bay ra khỏi tiên sơn. 

 Lão già áo đen và áo trắng hít sâu một hơi, không dám trái lệnh, bay ra khỏi tiên sơn theo Long Nhất. 

 Phía sau họ còn có rất nhiều người chuyển kiếp nữa bay ra, tất cả đều là những người thông hiểu kết giới pháp trận. 

 Việc làm của Long Nhất rất đơn giản, đó là khắc trận văn, mục đích là xây dựng Thái Cổ Tinh Thiên Đồ trong tiên sơn này, bản đồ này cần khắc trận cước ở bốn góc trong cổ tinh, bây giờ có hai trợ thủ miễn phí, vả lại còn là cấp bậc Thánh Nhân, đương nhiên hắn ta sẽ không để cho bọn họ nhàn rỗi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.