Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi. 

 Tinh không lại không hề yên bình, vẫn có thể thấy từng nhóm ba tới năm người đi qua đi lại trong không trung, đa phần là Chuẩn Thánh, cũng không thiếu Thánh Nhân, bọn họ không ngừng lục tìm tứ phía, hi vọng có thể tìm thấy bóng dáng Diệp Thành. 

 Vì chưa tìm thấy Diệp Thành nên bọn họ tối sầm mặt lại. 

 Rầm! Rầm! 

 Không lâu sau đó, một vùng tinh không vang lên tiếng động dữ dội khiến rất nhiều người bị thu hút về một phía, bọn họ tưởng rằng có người đã tìm được Diệp Thành rồi. 

 Thế nhưng sau khi nhiều người đi tới thì vẻ mặt lại trở nên kì quái và đặc sắc. 

 Đại chiến đương nhiên có, vả lại động tĩnh còn không vừa nhưng trong đó lại không có bóng dáng Diệp Thành, vả lại có hai Thánh Nhân đang giao chiến, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là tên thanh niên tóc tím và người bóng đen kia sao? 

 Cả hai người bắt tay nhau đi tìm Diệp Thành nhưng lại không tìm thấy hắn đâu. 

 Hai kẻ vỗn đã tức sẵn nên nhìn đối phương cũng không thấy ưng mắt, chỉ một câu nói không vừa ý chẳng phải sẽ khai chiến sao? 

 Điều đáng nói là tên thanh niên tóc tím không có sự trợ chiến của Diệp Thành nên không thể nào là đối thủ của bóng đen kia, bị đánh đến mức thảm hại, đại chiến được hai ba mươi chiêu đã bỏ trốn. 

 Cả hai vẫn không từ bỏ, bọn họ tiếp tục đi tìm Diệp Thành. 

 Còn lúc này Diệp Thành gạt chiến hữu và đang ở bên trong một hẻm núi của một cổ tinh uống rượu với người chuyển kiếp. 

 Mùi rượu nồng lan toả khắp tứ phương, cảnh tượng rất ấm áp, những người có cùng quê hương là Đại Sở đều nói về những chuyện năm xưa khi ở Đại Sở, bọn họ nhớ về người của Đại Sở, không một ai không cảm khái, tất cả đều rơi nước mắt. 

 Đặc biệt là Tư Đồ Nam, mặc dù là đã nói rất nhiều chuyện với phía Long Nhất trong đại đỉnh nhưng lúc này vẫn chưa hề có ý định dừng lại. 

 Mọi thứ giống như mới hôm qua, hắn và Tạ Vân, Hùng Nhị đều chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, trước khi chết vẫn còn thầm nhủ kì vọng Diệp Thành có thể đánh bại Thiên Ma Đế, đòi lại món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở. 

 Hiện giờ bọn họ lại được hội ngộ. 

 Có điều trước vào sau lại cách nhau cả một đời, đó là cả một trăm năm. 

 Cho tới gần sáng, người chuyển kiếp của Đại Sở mới ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Tư Đồ Nam và Long Nhất còn thức cùng Lâm Thi Hoạ mất đi một hồn ba phách, cơ thể cô chốc chốc lại run lên. 

 Chư Thiên Vạn Vực, thiên hạ thương sinh! 

 Tư Đồ Nam nhìn sang Lâm Thi Hoạ, hắn bât giác nở nụ cười tự giễu với thế đạo và thê lương với hồng trần. 

 Diệp Thành và Long Nhất giữ im lặng. 

 Một trăm năm trước chín mươi triệu người ở Đại Sở phải bỏ mạng chỉ vì bảo vệ cho Chư Thiên Môn và vạn vực thương sinh. 

 Nhưng kết quả thì sao? Người của Đại Sở từng bảo vệ cho Chư Thiên Vạn Vực lại sống cuộc đời thê thảm, như Lâm Thi Hoạ, như Chu Ngạo, kí ức tiền kiếp vẫn là những gì đó tang thương và đẫm máu. 

 Không biết đến bao giờ Tư Đồ Nam và Long Nhất mới chìm vào giấc ngủ. 

 Trời đã sáng, Diệp Thành vẫn không hề nhàn rỗi, hắn phong ấn Lâm Thi Hoạ và bắt đầu bận rộn với từng chồng bảo bối. 

 Những bảo bối đó đều do chắn đoạt được sau trận đại chiến ngày hôm qua, túi đựng đồ của Chuẩn Thánh không thiếu bảo vật, lấy ra có thể chất thành núi, lấp lánh ánh sáng choán mắt. 

 Tiến giới cho ta, biết chưa hả? 

 Diệp Thành vỗ vào Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó lần lượt trút rất nhiều pháp khí vào trong. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh không chối từ, pháp khí cảnh giới Hoàng cứ thế thôn tính không loại trừ bất cứ chuẩn thánh binh nào. 

 Có điều, thôn tính bao nhiêu pháp khí như vậy nhưng Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn không có dấu hiệu tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh binh. 

 Thấy vậy, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh đã bay lên, liên tục xoay vòng quanh Diệp Thành. 

 Diệp Thành biết đại đỉnh của hắn vẫn còn nhớ tới sát kiếm màu đỏ gạch kia, đó là thánh binh. 

 Cầm lấy đi! 

 Diệp Thành nói với giọng hào hứng, hắn đem sát kiếm thánh binh kia bỏ vào Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Lúc này Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, có thể nghe thấy rõ ràng bên trong đại đỉnh liên tiếp có những âm thanh rắc rắc vang lên, sát kiếm thánh binh kia đã bị nghiền nát, trong đó phần tinh tuý đã được Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn, trở thành vật dưỡng cho thân đỉnh. 

 Lại hút một thánh binh nữa rồi! 

 Diệp Thành tròn mắt nhìn, hắn kì vọng Hỗn Độn Thần Đỉnh có thể mang tới cho hắn bất ngờ. 

 Có điều lại chẳng có gì bất ngờ xảy ra. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh đã hút thánh binh và rất nhiều chuẩn thánh binh cùng vô số pháp khí khác nhưng nó chỉ rung lên “vù vù” và loé lên ánh sáng mang tính chất đánh dấu, sau đó thì lại bay vào thần hải của Diệp Thành, di chuyển một vòng trong thần hải của Diệp Thành rồi lại im ắng như thường. 

 Ngươi giỏi! 

 Không lâu sau đó cả ba người mới dừng chân ở một cổ tinh. 

 Điều khiến người ta bất ngờ đó là cổ tinh này có người chuyển kiếp, vả lại không chỉ có một người, đáng tiếc đó không phải là người mà bọn họ quen thuộc, phần lớn đều là người của bát vương, vả lại còn là hậu bối. 

 Một khoảng thời gian dài sau đó cả ba người đi đi lại lại ở tinh vực này, cứ theo tinh không đồ, đi tìm từng cổ tinh một. 

 Vui mừng có mà tiếc nuối cũng có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.