Chương trước
Chương sau
Trong lúc nói chuyện, ông lão béo và Cô Lam lần lượt bay tới, dừng chân phía trước Diệp Thành và Long Nhất. 

 Long Nhất gãi tai, lắc đầu trông không có vẻ rất muốn gây gổ. 

 Chỉ có Diệp Thành, hắn liếc nhìn ông lão béo có giắt túi đựng đồ ở hông, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là túi đựng đồ kia đã vào tay Diệp Thành rồi. 

 Ông lão béo và Cô Lam nheo mắt nhìn bọn họ, nhìn một vòng, cuối cùng ông lão béo lấy ra một bức tranh cuộn đặt trước mặt hai người. 

 Người trong tranh đương nhiên là Diệp Thành. 

 Diệp Thành tặc lưỡi, qua lâu như vậy rồi mà hai kẻ này vẫn rất chuyên tâm làm việc, đến giờ vẫn còn đang tìm hắn. 

 Các ngươi đã gặp người này bao giờ chưa? 

 Ông lão béo nhìn Diệp Thành và Long Nhất. 

 Chưa! 

 Cả hai đồng thanht rả lời sau đó lần lượt quay đầu đi. 

 Đi thôi! 

 Ông lão béo tỏ ra khó chịu cuộn bức tranh lại. 

 Nghe vậy, Diệp Thành và Long Nhất lần lượt bước đi, vừa mới đi còn chậm rãi có tiết tấu nhưng đi được một lúc, bước chân bắt đầu tăng nhanh tốc độ, cuối cùng bọn họ cứ thế bỏ chạy. 

 Ông lão béo và Cô Lam tỏ ra khó hiểu, vẻ mặt có phần kì quái. 

 Không biết vì sao khi nhìn bóng dáng và tư thế bỏ chạy của hai người này bọn họ lại cảm thấy quen quen như đã từng gặp ở đâu. 

 Nhìn mãi nhìn mãi ông ta và Cô Lam đưa mắt nhìn nhau. 

 Đuổi theo! 

 Ông lão béo hắng giọng lập tức bay vào tinh không như một đạo thần mang, tốc độ của Cô Lam cũng rất nhanh, cô ta sóng vai cùng ông lão béo kia đuổi theo về phía Diệp Thành và Long Nhất rời đi. 

 Đuổi theo rồi! 

 Long Nhất ở phía trước ngoái đầu về sau liếc nhìn. 

 Đi! 

 Diệp Thành khí huyết sục sôi, tốc độ tăng cao, phần trán Long Nhất lại lần nữa xuất hiện thần văn cổ xưa kia, tốc độ cũng tăng nhanh đáng kể, cũng giống với Diệp Thành, hắn ta thi triển bí thuật Thúc Địa Thành Thốn. 

 Không đuổi được ngươi lão tử ta đây cùng họ với ngươi! 

 Phía sau, ông lão béo liên miệng mắng chửi, ông ta cũng sử dụng bí thuật, tốc độ của Thánh Nhân rất nhanh, huống hồ là thánh Nhân thi triển bí thuật, thân hình rõ ràng nhanh như điện. 

 Cô Lam cũng không tỏ ra yếu thế, cô ta thi triển thần thông huyền diệu, tốc độ cũng không kém ơn ông lão béo kia. 

 Khác với lần trước ở chỗ lần này ông ta và Cô Lam cứ thế nhằm vào Diệp Thành. 

 Cứ vậy, một bên đuổi, một bên bỏ chạy, bốn đạo thần mang lướt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh khiến những tu sĩ đi qua đều kinh ngạc, bọn họ đã từng thấy tu sĩ cảnh giới Hoàng chạy nhanh nhưng chưa thấy ai chạy nhanh như vậy. 

 Tinh không nào bọn họ đi qua thì bóng người lại nhiều lên trông thấy, thần hồng liên tiếp lướt về một hướng. 

 Diệp Thành và Long Nhất đâu quan tâm đến chuyện này, “roẹt” một cái là bay qua, rất nhiều người bị đụng phải. 

 Đi đường không có mắt nhìn à? 

 Cả hai người bay qua, phía sau vang lên tiếng chửi. 

 Thế nhưng những người này vừa mới đứng vững thì đã bị ông lão béo và Cô Lam ở phía sau lao đến hất ngã. 

 Đi đường không có....? 

 Lần này những tiếng mắng chửi cất lên được một nửa thì đều ngừng lại vì hình như bọn họ đã nhìn ra được tu vi của ông lão béo và Cô Lam, đó chính là hai Thánh Nhân, đã là Thánh Nhân thì không thể tuỳ tiện mắng chửi, ngộ nhỡ bọn họ quay lại giáng cho cái bạt thì hậu quả khôn lường. 

 Sao lại đông người như vậy? 

 Diệp Thành và Long Nhất ở phía trước mắng chửi, bọn họ vừa đi vừa liếc nhìn tứ phương. 

 Người ở tinh không này quả thực không hề ít, từ các phương đều có thần hồng bay qua, và phương hướng đều thống nhất, vả lại còn tranh nhau chen lên, tốc độ không hề chậm, có vẻ như bọn họ muốn đuổi theo để xem trò hay. 

 Diệp Thành và Long Nhất bay vào trong đám người, bọn họ lại biến đổi dung mạo trà trộn trong đám người đó. 

 Ông lão béo và Cô Lam đuổi tới, nhìn bóng người tứ phương nhưng không thấy Diệp Thành và Long Nhất đâu thì tối sầm mặt lại vì bọn họ lại để hai tên kia trốn thoát. 

 Nhất định trong đám người! 

 Ông lão béo gia nhập vào đám người, vả lại cũng thay đổi dung mạo cùng với Cô Lam, vừa đi vừa nhìn từn người. 

 Tìm, dốc sức tìm! 

 Diệp Thành và Long Nhất toét miệng cười, đến đi đường cũng lắc lư sung sướng. 

 Không biết mất bao lâu mới thấy bóng người ở tứ phương dừng chân, số lượng người không hề ít, bọn họ vây kín ba vòng trong ngoài của một cổ tinh tử tịch, không để chừa một khe hở. 

 Diệp Thành và Long Nhất cũng dừng chân nhìn cổ tinh tử tịch kia, sau đó ngẩng đầu nhìn hư thiên. 

 Trên hư thiên có lớp mây và sương rất dày, bên trong đó còn có lôi chớp xoẹt qua, luồng uy lực trấn áp mạnh mẽ hiển hiện khiến tu sĩ với tu vi yếu bất giác run rẩy. 

 Thiên kiếp! 

 Diệp Thành và Long Nhất thu lại ánh mắt, bọn họ lai nhìn sang cổ tinh tử tịch kia và quả quyết bên trong đó có người chuyển kiếp. 

 Cho tới lúc này cả hai người mới hiểu ra vì sao những người này lại chạy tới đây, rõ ràng là muốn chứng kiến tu sĩ độ thiên kiếp. 


 Thiên kiếp mạnh quá! 

 Cô Lam khẽ giọng lên tiếng, thiên kiếp còn chưa xuất hiện nhưng cô ta đã cảm nhận được áp lực. 

 Có lẽ là huyết mạch đặc biệt! 

 Ông lão béo vuốt râu, thầm nhủ không tìm được Diệp Thành thì bắt được người độ kiếp cũng là lựa chọn không tồi, ít nhất thì cũng có thể thay thế nhưng thực tình thì ông ta vẫn muốn có được Diệp Thành hơn, so với huyết mạch thánh thể thì vị đang chuẩn bị độ kiếp này còn kém xa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.