Chương trước
Chương sau
Tinh không bao la, tĩnh lặng sâu thẳm. 

 Diệp Thành và Hạo Thiên Thi Nguyệt bước ra từ hố đen không gian, chậm rãi bước đi trên tinh không. 

 Lần này bóng dáng Diệp Thành không còn cô đơn nữa, có Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh, vả lại cô còn rất tự nhiên nắm tay hắn như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, thi thoảng lại chớp mắt nhìn hắn, thi thoảng lại cúi đầu cười ngốc nghếch. 

 Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta không kịp chuẩn bị, giống như cô lúc này, có thể nắm tay hắn mà đi chính là hạnh phúc. 

 “Tám mươi nghìn dặm!” 

 Diệp Thành trải tinh không đồ ra, xác định mục tiêu ngôi sao tiếp theo để tìm người chuyển kiếp. 

 “Đi thôi!” 

 Sau khi cất bản đồ sao, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt đang cười ngốc nghếch bên cạnh rồi ho khan một tiếng, tăng nhanh tốc độ bước chân. 

 “Ồ!” 

 Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngọt ngào, lật đật đi theo, sau đó lại rất tự nhiên nắm lấy tay Diệp Thành. 

 Hai người băng qua tinh không như hai tia tiên quang. 

 Không lâu sau, cả hai đã tới ngôi sao mà Diệp Thành vừa chỉ. 

 Tuy nhiên điều khiến họ tiếc nuối là tuy ngôi sao này lớn nhưng lại không có người chuyển kiếp. 

 Bất lực, hai người lại lên đường, tốc độ của họ rất nhanh, tìm kiếm không dưới mười cổ tinh nhưng đều thất vọng rời đi. 

 Thấy Diệp Thành thất vọng, Hạo Thiên Thi Nguyệt nắm chặt tay hắn: “Truyền bí thuật thôi diễn cho ta đi! Ta tìm cùng ngươi, hai người tìm sẽ nhanh hơn một người”. 

 “Không được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu. 

 “Tại sao?” 

 “Chỉ ta mới có linh hồn lạc ấn của chín mươi triệu anh hùng Đại Sở, không thể sao chép, cho dù truyền Chu Thiên Diễn Hoá cho cô, cô cũng không tính ra được ở đâu có người chuyển kiếp, đây là khuyết điểm của bí thuật này”. 

 “Chỉ một mình ngươi có! Vậy phải tìm đến khi nào?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ cau mày. 

 “Ta mới hơn một trăm tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian, khi còn sống có thể sẽ đi được hết Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành mỉm cười: “Sứ mệnh của ta là đưa người chuyển kiếp của Đại Sở về nhà”. 

 “Năm tháng dài đằng đẵng, có ta đi cùng ngươi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngọt ngào. 

 “Ai ya, hôm nay vận may tốt thật”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa nói xong, không gian tinh không phía trước bị bóp méo, ba bóng người lần lượt xuất hiện, một thanh niên yêu dị, một nam nhân cao lớn hung dữ và một lão già áo tím, cả ba đều nở nụ cười âm u đáng sợ. 

 “Vận may của các ngươi đúng là rất tốt”, Diệp Thành thoải mái ngoáy tai. 

 “Để bảo vật lại, các ngươi có thể đi được rồi”, thanh niên yêu dị nhìn Diệp Thành rồi nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, trong mắt còn có ánh sáng xấu xa lộ liễu. 

 “Lâu lắm mới thấy một người xinh đẹp thế này”, tên vạm vỡ hung dữ và lão già áo tím cũng lộ ra vẻ tục tĩu, bẩn thỉu. 

 “Ba người các ngươi cướp tiền hay là cướp sắc?”, Diệp Thành hứng thú nhìn ba người. 

 “Có gì khác nhau sao?”, cả ba cười nhạo báng. 

 “Có một chút khác biệt đấy”, Diệp Thành xoay cổ: “Nếu cướp tiền thì chết ngang, cướp sắc thì chết đứng, nếu vừa cướp tiền vừa cướp sắc thì sống không bằng chết”. 

 “Ta thấy ngươi chán sống rồi”, tên vạm vỡ hung hãn hét lớn, vung thần đao chém về phía Diệp Thành. 

 “Vội vàng đi đầu thai vậy à?”, Diệp Thành cười nhạt, hơi nhấc tay đánh ra một chưởng, thần đao của tên kia lập tức vỡ nát, đến hắn ta cũng bị bay ngược ra ngoài, lộn hơn chục vòng trong tinh không, đến khi dừng lại thì đã hoá thành huyết vụ. 

 “Ngươi…”, thanh niên yêu dị và lão già áo tím chợt biến sắc, không ngờ một cảnh giới Hoàng lại có sức chiến đấu bá đạo đến thế. 

 “Kiếp sau đừng gây sự với người không nên gây sự”, Diệp Thành lại giơ tay lên, một chưởng nặng tựa như núi, uy áp vô song, thanh niên yêu dị và lão già áo tím còn đang kinh ngạc đã bị nghiền nát tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát được, chưa kịp hét lên đã chết. 

 “Xuỳ!” 

 “Đây là cái gì!”, bên này, Diệp Thành lấy một thứ kỳ quái từ trong túi đựng đồ của thanh niên yêu dị ra, đó hẳn là một cây gậy dài năm tấc, vừa cứng vừa có độ đàn hồi, quan trọng nhất là hình dáng của nó, lủng lẳng giống như tiểu đệ của nam nhân. 

 “Còn đàn hồi nữa chứ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng lại gần, dùng ngón tay chọc vào nó, thứ này rất thú vị. 

 “Kích cỡ này cũng được đấy”, Diệp Thành nói xong thì nhét cây gậy vào đũng quần, nếu Hạo Thiên Thi Nguyệt không ở đây, có lẽ hắn đã lấy tiểu đệ ra so độ dài với nó rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.