Chương trước
Chương sau
“Không...không phải là con của phụ thân?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thẫn thờ, ngơ ngác nhìn Diệp Thành. 

 “Ta từng hấp thu tinh nguyên của đại địa chi tử, huyết mạch dung hoà với chúng sinh”, Diệp Thành nói ra nguyên do: “Đây cũng là lý do vì sao mà gương càn khôn nhân quả lại sáng, và sau này ta cũng mới biết điều này”. 

 “Nói vậy thì ngươi và ta không có quan hệ huyết thống sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò. 

 “Quả...quả thực là không có”, Diệp Thành mỉm cười ái ngại. 

 “Trời cao thật công bằng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười nức nở, cô cũng không biết mình đang khóc hay đang cười nữa. 

 “Thật xin lỗi...ta...ta...”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đôi môi mềm mại đã chặn luôn miệng của hắn lại. 

 Diệp Thành thẫn thờ, nhất thời không kịp phản ứng lại, mùi hương từ đôi môi nữ nhân khiến hắn có phần say mê, đờ đẫn. 

 Thế rồi Hạo Thiên Thi Nguyệt ôm chặt cánh tay hắn, hôn hắn càng sâu hơn, kiếp trước và kiếp này cô chưa bao giờ tỏ ra mạnh dạn như vậy, không còn giữ lại sự dè dặt của một nữ tử, tất cả chỉ còn là tình duyên kìm nén cả trăm năm. 

 Kiếp trước cô yêu một người không nên yêu, đó là đệ đệ cùng cha khác mẹ với cô, cái gọi là huyết duyên chính là ranh giới như rãnh trời, được định sẵn bọn họ chỉ có thể làm tỷ đệ của nhau, cái gọi là tình duyên chính là một là đám mây đen, được định sẵn chỉ có thể là tình thân, đến cả dũng khí để hôn hắn cô cũng không có. 

 Kiếp này trời xanh thương người đã gạt đi ranh giới như rãnh trời đó, gạt đi từng lớp mây đen, cô không còn kiêng dè gì nữa, tình duyên kìm nén cả trăm năm, tình yêu của kiếp trước sẽ được nở rộ trong kiếp này. 

 Hố đen không gian u tịch, ánh sáng vạn trượng chiếu rọi nơi đây. 

 Không biết từ bao giờ Hạo Thiên Thi Nguyệt mới từ từ buông Diệp Thành ra, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn đến mức si mê, cô khẽ giọng lên tiếng nhưng giọng nói không rõ ràng: “Diệp Thành, ta muốn lên giường với chàng”. 

 “Tỷ, chuyện này không đùa được đâu, ta...” 

 “Đừng gọi ta là tỷ, gọi ta là Thi Nguyệt”, cô ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt khẽ áp vào ngực hắn, khẽ khàng thủ thỉ: “Từng có một nữ tử tên Hạo Thiên Thi Nguyệt yêu một sát thần tên là Tần Vũ, cô ấy là tỷ tỷ của hắn, nhưng chỉ muốn trở thành thê tử của hắn, cho dù chỉ làm thiếp, cô từng cười ngây dại dưới ánh trăng và rời đi trong mộng cảnh”. 

 “Đây...đây...”, Diệp Thành há hốc miệng, đầu hắn choáng váng, hắn không biết còn có kiểu tình duyên thế này tồn tại trên đời. 

 “Diệp Thành, ta không quan tâm ngươi có mấy nữ nhân”. 

 “Thực...thực ra, ta cũng chỉ đùa với tỷ thôi, tỷ và ta...thực sự là tỷ đệ”. 

 “Dù là tỷ đệ thì cũng là chuyện của kiếp trước rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt không quan tâm quá nhiều, nói rồi cô càng ôm Diệp Thành chặt hơn. 

 “Coi như ta chưa nói gì đi”, Diệp Thành ho hắng, trong đầu hắn tưởng tượng tới cảnh mình và Hạo Thiên Huyền Chấn gặp mặt, người đàn ông cho tới chết vẫn đợi hắn gọi một tiếng phụ thân liệu có đạp cho hắn một đạp đến chết không. 

 “Tiện nhân, tiện nhân”, khi hai người đang trò chuyện thì thần tử Thị Huyết đã tỉnh lại, hắn gầm gào với khuôn mặt hung tợn. 

 “Hắn mắng tỷ”. 

 “Ta nghe thấy rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt buông Diệp Thành ra, cô lau đi nước mắt còn lăn dài trên khuôn mặt, xắn tay áo lên, di chuyển hai ba bước sát phạt đi, cứ thế tiến tới phía trước thần tử Thị Huyết, không nói lời nào và ra tay thật lực. 

 “Ta bảo cho ngươi mắng này, ta cho ngươi chửi này”, tiếp sau đó, Hạo Thiên Thi Nguyệt thực sự vô cùng hung hãn, hố đen không gian u tịch chỉ còn vang lên tiếng tát chát chúa. 

 “Kiếp trước đâu có hung hãn thế này chứ”, Diệp Thành há hốc miệng, ăn bạt liên tiếp thế này chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau đớn rồi, nếu như lấy một cô vợ hung hãn như vậy thì những tháng ngày về sau sẽ sống rất thú vị. 

 Ở một bên, Hạo Thiên Thi Nguyệt dã thu tay lại, cô đánh một trận giải toả bao nỗi lòng. 

 Lại nhìn sang thần tử Thị Huyết lúc này, hắn vừa tỉnh lại chưa lâu đã bị đánh tới mức đờ đẫn, khuôn mặt không còn là mặt mũi nữa, méo xệch hẳn đi, e rằng cho dù là Thánh Chủ Thị Huyết đến cũng không thể nhận ra. 

 Diệp Thành tiến lên trước, hắn tặc lưỡi, nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Xem ra mối thù của hai người cũng không vừa nhỉ?” 

 “Ta là một tán thu, đây là lần đầu tiên ra ngoài tu luyện đã bị hắn bắt”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lạnh lùng nhìn thần tử Thị Huyết: “đi cùng với ta còn có một bà bà, bà bà đối xử với ta rất tốt, nhưng vì cứu ta nên đã bị hắn trảm diệt nguyên thần, ta đã phải tận mắt chứng kiến hắn ta tiêu diệt sinh linh vô tội từng phương”. 

 “Như vậy thì đánh chết hắn vẫn hơn”. 

 “Đánh chết rồi thì tìm ai đòi tiền chuộc”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp mắt: “Việc trói người này tỷ làm hợp nhất mà, phải không?” 

 “Nếu không thì sao có thể là tỷ tỷ của ta chứ?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lườm Diệp Thành. 

 “Gọi tỷ là được rồi, gọi tỷ khiến ta thấy chân thực hơn”, Diệp Thành đáp lời. 

 “Vậy thì tỷ lên giường với đệ được không nào?” 

 “Đừng ồn ào”, Diệp Thành ho hắng, hắn lôi thần tử Thị Huyết lên, đến cả Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng được hắn đưa vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, tiếp đó hắn di chuyển về một phương: “Tên này có lẽ rất đáng tiền”. 

 “Di chuyển tám nghìn trượng về phía nam, về phía đông chín mươi nghìn trượng”, Diệp Thành liên tục lẩm bẩm, hắn di chuyển theo phương hướng và vị trí trong kí ức lúc trước như một đạo thần mang trong hố đen không gian, cũng may trong lúc này hắn không gặp phải sự tồn tại đáng sợ nào. 

 “Ê”, có lẽ ở bên trong đại đỉnh quá nhàm chán nên Hạo Thiên Thi Nguyệt mới ló đầu ra ngoài. 

 “Có việc gì vậy?”, Diệp Thành đáp lời, hắn lập tức đổi hướng. 

 “Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy thì thấy lên giường với ai là thoải mái nhất”, Hạo Thiên Thi Nguyệt toét miệng cười, nhìn Diệp Thành mà hỏi. 

 Một câu nói khiến Diệp Thành không kịp trở tay, hắn không để ý suýt chút nữa hụt chân, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt với ánh mắt hết sức thú vị: “Ta nói này tỷ, chúng ta có thể ý tứ hơn một chút không?” 

 “Xem ngươi này, còn ngại nữa”. 

 “Ta là chính nhân quân tử đấy”. 

 “Nói gì thế chứ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Trăm năm trước ta từng nghe Tịch Nhan từng nói ngươi khiến Sở Huyên bị mê mà ngất đi, xong xuôi còn bị đá vào cậu nhỏ”. 

 “Có một đồ đệ thông minh đúng là vui thật đấy, mẹ kiếp”, Diệp Thành chép miệng, trăm năm trước trên Ngọc Nữ Phong hắn thực sự khiến Sở Huyên bị hôn mê, đó là vì hắn sợ Sở Huyên trông thấy bộ dạng đáng sợ của hắn khi bị thiên khiển, còn chuyện đá vào cậu nhỏ thì đúng là có chuyện này nhưng Sở Huyên đá vào tấm thép mà hắn đã chuẩn bị từ trước, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Sở Huyên ôm chân quay về gian phòng của mình, cứ nghĩ lại hắn lại thấy nực cười. 

 “Tỷ vào trong cho ta”, Diệp Thành khoát tay ấn Hạo Thiên Thi Nguyệt vào trong đỉnh, cô ta mà còn trêu ghẹo hắn tiếp thì có lẽ hắn chẳng thể kiềm chế nổi mà có hành động quá giới hạn mất. 

 Trong lúc này, Diệp Thành đã ra khỏi hố đen không gian. 

 Đây là tinh không rực rỡ, không hề thấy bóng người, nơi này chỉ cách Thị Huyết Tinh hai trăm nghìn dặm. 

 Cũng giống như lần trói thần tử Minh Vương, Diệp Thành tìm tới một cổ tinh không có sinh linh rồi hoá ra phân thân sau đó đem thần tử Thị Huyết đã bị phong ấn tạo ra thêm phân thân rồi mới bay về phía Thị Huyết Tông. 

 Thiên Táng Hoàng lúc này vẫn rợp bóng người, cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì đều đang tìm kiếm. 

 Thị Huyết Lão Ma đứng giữa hư thiên, đôi mắt vương lên tơ máu, ông ta nheo mắt nhìn mỗi một tấc đất trên tiên sơn của Thị Huyết Tông đi đi lại lại tìm kiếm mấy vòng mà không thấy thần tử Thị Huyết đâu. 

 Thánh Tử Thị Huyết bay lên hư thiên, sắc mặt tối sầm lại: “Lão tổ, có lẽ là đã bị bắt đi rồi”. 

 “Theo con thấy thì ai là kẻ ra tay?”, đôi mắt của Thị Huyết Lão nheo lại, sắc mặt lạnh lùng thấy rõ. 

 “Kẻ có thể bắt đi tôn nhi của ta trong Thị Huyết Tông mà thần không biết quỷ không hay chắc chắn là Thánh Nhân”, Thánh Chủ Thị Huyết Tông gằn giọng, “mặc dù Thánh Nhân siêu thoát thế ngoại nhưng ở tinh vũ này lại không hề ít, bất cứ ai cũng có khả năng”. 

 “Bọn chúng muốn lấy tôn nhi ra để uy hiếp Thị Huyết Tông”. 

 “Uy hiếp đương nhiên là có nhưng mục đích của chúng chắc chắn không chỉ có vậy”. 

 “Là sao?”, Thị Huyết Lão Ma lãnh đạm. 

 “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, Thánh Chủ Thị Huyết nói đấy ý tứ: “Hoặc có thể là giương đông kích tây”. 

 “Ý của ngươi là hắn dẫn dụ ta ra ngoài rồi đột kích Thị Huyết Tông?”, Thị Huyết Lão Ma nhìn về phía Thánh Chủ Thị Huyết. 

 “Có lẽ là vậy”, Thánh Chủ Thị Huyết chậm rãi lên tiếng, “đối phương nhất định sợ lão tổ nên mới dẫn dụ lão tổ ra ngoài, một khi lão tổ rời đi, Thị Huyết Tông không có người trấn thủ, một Thánh Nhân với uy lực sẵn có đủ sức khuấy đảo Thị Huyết Tông khi không có Thánh Nhân trấn áp”. 

 “Đúng là kế hoạch hay”, Thị Huyết Lão Ma cười lạnh lùng. 

 “Thị Huyết Tông mang theo chín mươi triệu nguyên thạch đến Tử Tịch Tinh cách đây hai trăm nghìn dặm chuộc thần tử, quá thời gian không đợi”, Thị Huyết Lão Ma vừa dứt lời thì liền ngeh thấy giọng nói vang lên từ phía xa, đó chính là thần thông truyền âm vạn lý, cho dù là Thị Huyết Lão Ma cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh. 

 “Đúng như con nói”, Thị Huyết Lão Ma liếc nhìn về một phía trên bầu trời. 

 “Đã vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, con đi chuộc tôn nhi, lão tổ nửa đường sát phạt quay về”. 

 “Vậy đi”, Thị Huyết Lão Ma lập tức bước ra khỏi tiên sơn, “hắn đã muốn chơi thì lão phu nhất định cho hắn toại nguyện”. 

 Sau khi Thị Huyết Lão Ma rời đi, Thánh Chủ Thị Huyết và rất nhiều trưởng lão của Thị Huyết Tông với tu vi Chuẩn Thánh cũng đi theo, đã diễn thì đương nhiên phải diễn cho tròn vai, chỉ đợi thời cơ chín muồi thì lại lần nữa sát phạt quay lại. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Hư thiên rung chuyển, Thị Huyết Tông rợp bóng người, choán lấp cả bầu trời và mặt đất, sát phạt ra khỏi Thị Huyết Tinh. 

 Bên trong một tửu lâu trên Thị Huyết Tinh, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn thiên tiêu, chỉ cần nhìn là hắn đã có thể nhận ra Thị Huyết Lão Ma có mặt trong đó nên mới yên tâm, mục đích của hắn chính là dẫn dụ ông ta ra khỏi Thị Huyết Tinh 

 Kịch hay tới rồi! 

 Đợi kẻ mạnh của Thị Huyết Tông bước đi, Diệp Thành mới uống ngụm rượu cuối cùng sau đó quay người bay ra khỏi tửu lâu giống như một đạo tiên mang, cứ thế bay về Thị Huyết Tông. 

 Kẻ nào? 

 Không lâu sau đó, tiên sơn Thị Huyết Tông vang lên âm thanh hắng giọng lạnh lùng, từ tứ phương tám hướng đều có bóng người bay lên thiên tiêu. 

 Bắt cướp! 

 Diệp Thành xông vào trong, trong tay cầm một cái gậy răng sói và nhanh chóng hoá to lên cả nghìn trượng. 

 Muốn chết! 

 Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông nạt nộ, kẻ nào kẻ nấy sát khí ngút trời, nào bí thuật, nào pháp khí, ngưng tụ thành tiên hải tử tịch cuốn về phía Diệp Thành như muốn nhấn chìm hắn trong đó. 

 Khốn kiếp! 

 Diệp Thành hung hãn, hắn vung gậy diệt tan tiên hải kia sau đó lật tay tung tiếp một gậy nữa, từng bóng người bay xuống liên tiếp. 

 Đều là của ta! 

 Trong đại điện, Diệp Thành tỏ ra không hề dè chừng, hắn càn quét một mạch, những bảo vật có thể mang đi không để lại bất cứ món gì, những nơi hắn đi qua đều sạch trơn, đến cả chén trà cũng không để sót. 

 Có lẽ vì càn quét quá tập trung nên hắn không nhận ra bên ngoài tiên sơn không gian đã méo mó. 

 Thị Huyết Lão Ma sát phạt quay về rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.