Chương trước
Chương sau
“Thánh Vương ra tay quả nhiên hào phóng”, Diệp Thành xuýt xoa như nhìn ra sự bất phàm của viên thần châu này. 

 “Còn không cảm ơn cha đi”, Man Hùng toét miệng cười. 

 “Cảm...cảm ơn cha”, Man Man càng tỏ ra bất ngờ hơn, đầu óc choáng váng, cô không ngờ lần đầu gặp mặt mà một vị Thánh Vương lại tặng cô thần châu quý giá như vậy khiến cô có phần cảm thấy không chân thực. 

 “Ta nói này, tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy”, Diệp Thành chọc chọc Man Hùng. 

 “Tốc độ gì chứ, truyền âm vạn lý thôi”, Man Hùng gãi tóc: “Ta từng điều tra thì khoảng cách từ Cực Dương Tông tới đây không phải là gần, ít nhất cần nửa ngày đi đường, chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ thôi”. 

 “Xem ra có thể tìm được bảo bối rồi”, Diệp Thành xoa tay. 

 “Ta nói này, ta gọi cô là cô cô hay gọi cô là muội muội nhỉ?”, Man Hùng nhìn sang Tô Tâm Nhi. 

 “Cái này...”, Man Hùng nói rồi khiến Tô Tâm Nhi thẫn thờ. 

 “Cái gì mà muội muội, gọi là cô cô chứ”, Man Man dẫm chân Man Hùng một cái sau đó không quên liếc nhìn Man Hùng: “Không biết lớn nhỏ”. 

 “Được rồi, được rồi, cô cô thì cô cô”. 

 “Được rồi, cứ vậy đi đi, vai vế của hai người nhất định sẽ giảm xuống thôi”, vẻ mặt Diệp Thành tỏ ra kì quái. 

 “Tiền bối Thánh Vương, mời”, khi mấy người đang nói chuyện thì tu sĩ của nhà Mộ Dung đã mời Thánh Vương người Man vào tiệc rượu. 

 Điều đáng nói là Thánh Vương người Man kia khoanh chân ngồi xuống còn cao hơn những người người khác vả lại ăn cơm còn không dùng đũa, cứ thế bốc bằng tay, thêm nữa, chén rượu nhà Mộ Dung ông ta cũng không dùng đến, cứ thế dùng cả bình rượu uống hết bình nọ đến bình kia. 

 Điều quan trọng nhất là lượng cơm của ông ta không hề ít, tiệc rượu của nhà Mộ Dung không bõ dính răng. 

 Người nhà Mộ Dung nhìn mà thẫn thờ nhưng bọn họ không hề tỏ ra keo kiệt, ông ta ăn hết bàn tiệc thì lại bày thêm bàn mới. 

 No rồi! 

 Sau ba lần lên đồ, Thánh Vương người Man mới vỗ bụng lấy ra cây gậy răng sói của mình và liên tục dùng máu màu tím dưỡng cho nó. 

 Máu rồng! 

 Diệp Thành nheo mắt nhìn ra xuất thân của dòng máu này. 

 Còn người nhà Mộ Dung lại kinh ngạc quan sát cây gậy răng sói, đó là binh khí vô cùng hung hãn, nếu giáng xuống thì Thánh Nhân chưa chắc đã trụ được chứ đừng nói là bọn họ. 

 Rầm! 

 Khi tất cả mọi người đang đưa mắt nhìn thì từ hư thiên phía xa có tiếng nổ ầm vang vang lên. 

 Nghe vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn mây và sương từ xa cuộn trào như thể thấy ngàn binh vạn mã lao đến trấn áp cả thương không. 

 Người của Cực Dương Tông sát phạt đến, trận thế khổng lồ, bóng người rợp trời. 

 Lúc này, người của Cực Dương Tông đã tới, che lấp cả thiên địa, bao vây kín nhà Mộ Dung, bộ dạng như thể có thể thôn tính nhà Mộ Dung bất cứ lúc nào. 

 Rầm! 

 Hư thiên rung chuyển, một tu sĩ Thánh Nhân của Cực Dương Tông tiến lên trước, hắng giọng lạnh lùng: “Nhà Mộ Dung, các ngươi dám to gan giết cả người của Cực Dương Tông chúng ta?” 

 “Bọn chúng đáng chết”, Tu sĩ Chuẩn Thánh tiến lên trước hắng giọng lạnh lùng, không hề tỏ ra khuất phục, có tu sĩ Thánh Vương trấn thủ, bọn họ chẳng có gì phải sợ. 

 “Được, được lắm”, Thánh Nhân của Cực Dương Tông phẫn nộ đến mức bật cười. 

 “Giết cho ta”, một Thánh Nhân khac svung kiếm chấn động thiên địa. 

 “Giết”, kẻ mạnh của Cực Dương Tông rợp trời xông lên, nào sát trận, thần thông mạnh mẽ, nào pháp khí sát sinh, tất cả đều được tế ra choán lấp cả tiên sơn. 

 Thế nhưng đúng lúc này, một cây gậy răng sói cỡ lớn xuất hiện quét ngang hư thiên khiến tu sĩ Cực Dương Tông vừa xông lên đã bị tiêu diệt, đến cả cảnh giới Hoàng, cảnh giới Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ, tất cả đều nổ tung hoá thành huyết vụ bay khắp hư thiên. 

 Đây...! 

 Tu sĩ Cực Dương Tông mặt mày tái nhợt kinh hãi nhìn tiên sơn nhà Mộ Dung. 

 Nơi đó, Thánh Vương người Man đã bước ra, mỗi bước đi đều khiến hư thiên rung chuyển. 

 Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nhoe mắt nhìn chằm chằm người kia: “Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?” 

 So với người của Cực Dương Tông thì người nhà Mộ Dung lại phẫn chấn hơn nhiều, Thánh Vương thực thụ là một cự thần, đó là sự mạnh mẽ tới mức nào, không một ai ở đây có thể đối đầu. 

 Man Hùng cũng bay ra khỏi tiên sơn chạy đến bên cạnh Thánh Vương người Man kia sau đó không quên chỉ vào kẻ mạnh của Cực Dương Tông ở phía đối diện: “Cha, chính là đám nhãi này đánh con dâu của người hôm qua”. 

 “Vì sao đánh con ta?”, Thánh Vương lên tiếng, ánh mắt rực lửa nhìn ba Thánh Nhân đứng đấu Cực Dương Tông. 

 “Người Man hoang dã, đừng hống hách”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng. 

 “Cha, tên này mắng cha”, Man Hùng gãi tai. 

 “Ta nghe thấy rồi”. 

 “Tên người Man ở đâu ra, cút ngay”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng vung tay giáng tới, chưởng ấn khổng lồ rợp trời như ngọn núi giáng xuống mang theo uy lực mạnh mẽ. 


 Kẻ mạnh của Cực Dương Tông lại chấn động, biết Thánh Vương người Man mạnh nhưng không biết vì sao ông ta lại mạnh đến vậy. 

 Ông ta là Thánh Vương? 

 Thánh Nhân của Cực Dương Tông kinh ngạc nhìn Thánh Vương người Man kia. 

 Một câu nói khiến người của Cực Dương Tông nhất loạt lùi về sau, một gậy khiến Thánh Nhân bay đi đã chứng minh mọi thứ, Người Man ở phía đối diện không phải Thánh Nhân mà là Thánh Vương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.