Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, bầu không khí của bộ lạc người hoang dã rất ấm áp. 

 Diệp Thành chữa khỏi cho Man Hùng, bộ lạc người hoang dã tiếp đón hắn rất nhiệt tình, cả bộ lạc đều thắp sáng lửa trại, mùi thịt thơm lan ra tứ phía. 

 Phải nói rằng tuy những người cao lớn này ai nấy đều thô bạo nhưng lại rất hào phóng. 

 Diệp Thành rất khó xử, khi nói chuyện đều phải ngửa cổ. 

 Thánh Vương người hoang dã đi tới, một tay cầm thùng rượu lớn, một tay cầm cái chậu lớn, rất hào sảng rót ra cả chậu, đưa cho Diệp Thành: “Tiểu tử, uống thử rượu của chúng ta đi”. 

 “Rượu… Rượu của các ông nặng thật”, chậu lớn được rót đầy rượu, Diệp Thành bê lên tu ừng ực. 

 Thánh Vương đích thân rót rượu, Diệp Thành nào có lý không nhận, nhưng hắn phải dùng cả hai tay để ôm, một người đẹp trai nho nhã lại ôm một cái chậu đá lớn, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hài hước. 

 Uống! 

 Tiếng cười vang dội của Thánh Vương người hoang dã như tiếng chuông, ông ta uống rượu rất hăng say, cả bình rượu to bằng cái chậu ừng ực trút vào bụng. 

 Đám người cao lớn của bộ lạc người hoang dã cũng rất dứt khoát, ai nấy đều rất tự nhiên. 

 Diệp Thành cười khan một tiếng rồi cũng bưng chậu lớn lên, sảng khoái uống hết cả chậu. 

 Oa! 

 Uống cả chậu rượu vào bụng, Diệp Thành cảm thấy như có ngọn lửa nóng lan khắp toàn thân, nội tạng nóng như lửa đốt, tửu lượng của người hoang dã cực tốt, rượu này được ủ từ rất nhiều loại thần thảo chí cương. 

 “Sảng khoái!” 

 Diệp Thành lau rượu bên khoé miệng, tự cầm chậu đi rót rượu, khi tới bên thùng rượu, hắn nhìn chậu lớn trước ngực mình rồi lại nhìn thùng rượu, dứt khoát ném luôn chậu đi, ôm vại rượu lên đổ thẳng vào miệng. 

 Sự hung hãn của Diệp Thành khiến cho rất nhiều người hoang dã đều nhìn lại đây, mọi người đều xuýt xoa. 

 Rượu của người hoang dã không phải rượu bình thường, không phải ai cũng có thể uống được, may mà Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là tu sĩ bình thường thì đã bị thiêu cháy nội tạng từ lâu rồi. 

 Oa! 

 Sau khi uống cả thùng rượu, toàn thân Diệp Thành bốc hoả, đỏ phừng phừng, nhưng cảm giác rất sảng khoái. 

 Uống! 

 Hắn là một kẻ nghiện rượu, ôm thùng rượu chạy khắp bộ lạc, lảo đảo gào thét liên tục, muốn dùng pháp lực hoá giải men rượu nhưng không thành công. 

 Uống! 

 Người ngoài đã sảng khoái như vậy rồi, đám người hoang dã cũng hào phóng, tiệc rượu lửa trại này lại càng thêm náo nhiệt. 

 Mãi đến tận đêm khuya, bộ lạc người hoang dã mới trở nên yên lặng, đâu đâu cũng thấy những bóng người nghiêng ngả. 

 Còn Diệp Thành thì đã ngồi dưới đất, trên tay vẫn ôm chậu rượu, liên tục ợ lên, lần này hắn thật sự đã say, đến hơi thở thở ra cũng nóng rực. 

 Không biết đến lúc nào, hắn vùi đầu vào chậu rượu ngủ thiếp đi. 

 Giấc ngủ này của hắn kéo dài ba ngày. 

 Khi tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày thứ tư. 

 Rạng sáng ở bộ lạc Man tộc, người qua người lại đông đúc, nồi niêu bắt đầu hoạt động, người ở đây ai cũng hung hãn nhưng đều như người chưa được khai hoá, tuy đầu óc không linh hoạt nhưng lại chất phác, lương thiện, không mưu mô như những người ngoài kia. 

 Oa! 

 Diệp Thành vươn vai duỗi eo thoải mái, toàn thân dễ chịu, men rượu của Man tộc còn có thần hiệu tẩy luyện Thánh thể. 

 Hế? 

 Duỗi eo xong, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn chằm chằm một người hoang dã, dáng người không nhỏ nhưng tuổi chỉ tầm hai trăm, với tu sĩ thì hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. 

 Luyện Yêu Tiên Thạch! 

 Hai mắt Diệp Thành sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm viên đá tím trong tay người kia, đó là bảo bối đấy. 

 Đang nhìn, Diệp Thành lại nhìn sang nơi khác, có rất nhiều trẻ con Man tộc đang chơi đùa, trong tay chúng đều cầm những vật kỳ lạ, hoặc là tiên thảo, hoặc là binh khí, hoặc là thần châu. 

 Diệp Thành nhìn hoa cả mắt, cũng thầm tặc lưỡi. 

 Đó đều là bảo bối mà lại bị người Man tộc mang ra chơi, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. 

 “Tiểu tử, lại đây ăn thôi!” 

 Cách đó không xa, một người hoang dã cao lớn gọi Diệp Thành, giọng nói thô to khiến đầu hắn ong ong. 

 “Tới rồi đây!” 


 Thánh Vương người hoang dã đi tới, ngồi bên cạnh Diệp Thành, trong tay cầm một miếng thịt rồng nướng lớn, dù sao cũng là Thánh Vương, khi ăn rất bá khí, Diệp Thành nhìn mà nuốt nước bọt. 

 Sau khi cắn một miếng thịt, Diệp Thành xoa xoa tay nhìn Thánh Vương người hoang dã: “Ta muốn hỏi tiền bối chuyện này!” 

 “Nếu ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi”, Thánh Vương người hoang dã lau vết dầu bên miệng. 

 “Tiền bối đã từng nghe tới Đại Sở chưa?”, Diệp Thành hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.