Không biết đến lúc nào ngọn núi mới im lặng trở lại.
Mọi người đều ngước nhìn tinh không với vẻ mặt tang thương, nước mắt lưng tròng, dường như có thể nhìn thấy núi sông hùng vĩ, nhìn thấy vùng đất họ đã dùng máu để bảo vệ qua tinh không.
Đến một lúc nào đó bỗng có người bay tới ngọn núi này, và người đó là Dao Khê.
Vẻ mặt Dao Khê rất lạ, cô thấy hàng trăm người đều cầm bình rượu, ngẩng đầu nhìn sao, khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, chủ yếu là vẻ mặt của họ đều mang vẻ hoài niệm.
“Nhìn gì vậy?”
Dao Khê nói nhỏ rồi cũng ngẩng lên nhìn trời như họ.
Chỉ là cô làm sao biết được những người này đều là người có tâm sự, Chư Thiên Vạn Vực được sống yên bình như hiện nay đều do năm đó họ dùng tính mạng để đổi lấy, đó là một lịch sử đẫm máu.
“Về thôi!”
Hoa Vân dời mắt, nhìn những người Đại Sở chuyển kiếp vào nhà họ Mạc.
Hàng trăm người lần lượt đứng dậy, hít một hơi thật sâu, hành lễ với Hoa Vân, đó là lễ nghi của người nhà họ Mạc, rồi họ hành lễ với Diệp Thành, đó là lễ nghi dành cho Thánh chủ Thiên Đình.
Mọi người rời đi, trên đỉnh núi chỉ còn lại bốn người phía Diệp Thành và Dao Khê – người vẫn đang mông lung, không hiểu gì.
Nhóm Diệp Thành vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng uống rượu.
Cuối cùng Dao Khê không nhịn nổi nữa, tiến lên dò hỏi Hoa Vân: “Sao hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654646/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.