“Chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung!”
Diệp Thành nói xong thì nhấc thần tử Minh Vương lên, lấy thần châu ra soi đường, đi về một hướng trong hố đen.
“Đúng nghề của hắn rồi!”
Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo ho khan một tiếng, dường như biết Diệp Thành muốn làm gì, cũng đã biết cảnh ngộ Minh Vương Tông sắp gặp phải, là người của Đại Sở, hắn ta vẫn rất hiểu Diệp Thành.
Nguyệt Trì Huân bên này lại hơi sợ hãi nhìn bóng tối xung quanh.
Hố đen không gian này cực kỳ tĩnh lặng, bóng tối vô tận, luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nơi này khiến cô vô thức lại gần Chu Ngạo hơn.
“Không sao đâu!”
Chu Ngạo mỉm cười, ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, phất tay tế ra linh châu, rải rác khắp hố đen không gian, ánh sáng lấp lánh tựa như tinh không rực rỡ.
Ở đây, Diệp Thành bay nhanh như thần mang, đi theo vị trí và phương hướng đã tính toán trước.
Vận may của hắn khá tốt, không gặp sự tồn tại đáng sợ nào trong hố đen không gian nguy cơ tiềm ẩn bốn phía.
Không biết phải mất bao lâu hắn mới ra được khỏi hố đen không gian, đó là một tinh không cách Minh Vương Tinh một trăm hai mươi dặm.
“Ngươi, lại đây!”
Diệp Thành vừa ra đã nghe thấy tiếng hét lớn từ một hướng.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn lại.
Từ xa hắn đã thấy ba người, chính xác hơn là ba người chỉ mặc quần đùi, có lẽ là phong cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654638/chuong-1732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.