Chương trước
Chương sau
Bầu trời đêm mênh mông, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Khi Diệp Thành bước ra khỏi Thiên Nữ Tinh thì cũng vừa hay gặp hai người từ phía xa bay tới, đó chính là Đông Dương và Thanh Nguyệt của Thiên Phủ Thần Triều. 

 Đến thật rồi! 

 Diệp Thành thẫn thờ một lát, khi hắn rời khỏi Thần Triều quả thực đã hẹn bọn họ đi tìm Đông Hoàng và Chu Thiên Dật, có điều chỉ nói bừa thôi mà, hắn không ngờ Đông Dương và Thanh Nguyệt lại đến thật. 

 Có điều đã đến rồi thì cũng tốt thôi. 

 Nghĩ vậy, Diệp Thành mỉm cười vội tiến lên trước hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến hai vị tiền bối”. 

 “Đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Thanh Nguyệt tiên tử khẽ mỉm cười. 

 “Thật trùng hợp”, Diệp Thành toét miệng cười. 

 “Việc của Lăng Tiêu Cung lão phu đã nghe nói rồi, tu vi cảnh giới Thiên mà đánh bại cả thần tử Quỷ Hoàng, không thể phủ nhận ta rất kinh ngạc đấy”, Đông Dương Chân Nhân mỉm cười ôn hoà: “Chắc chắn sẽ được đồn đại cả trăm năm”. 

 “Tiền bối quá khen”. 

 “Đồ nhi của Kiếm Thần quả nhiên là bậc nghịch thiên”, Đông Dương tỏ vẻ trầm trồ, ông ta càng không có lý do gì để nghi ngờ đồ nhi của Kiếm Thần chính là Diệp Thành, cũng chỉ có thần thoại của Chư Thiên mới dạy ra được đồ nhi như vậy. 

 “Hai vị tiền bối quá khen rồi ạ, chúng ta lên đường sớm một chút vẫn hơn”, Diệp Thành ho hắng, hắn là người đầu tiên sải bước ra, vả lại còn rất hùng hồn, có hai Thánh Nhân đi cùng bảo vệ, vấn đề an toàn đương nhiên không phải bận tâm nữa. 

 Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử mỉm cười rồi cũng bước theo. 

 Giữa tinh không vô tận, cả ba người như ba đạo thần mang tô điểm thêm cho khung cảnh này. 

 Trong khi di chuyển Diệp Thành vẫn luôn cầm theo tinh không đồ, hắn tính toán chặng đường đi, và lạc ấn từng vị trí cổ tinh vào thần hải của mình, những cổ tinh nào có sinh linh hắn đều tìm tới. 

 Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử ở hai bên không khỏi cau mày rồi đưa mắt nhìn về phía sâu của tinh không. 

 Diệp Thành đương nhiên không phát hiện ra vẻ khác thường của hai người bọn họ, hắn vẫn chăm chú vào con đường mà mình đặt ra. 

 Dừng! 

 Không biết từ bao giờ Đông Dương Chân Nhân mới khẽ hắng giọng, ông ta dừng chân. 

 Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng dừng chân nheo mắt nhìn về một hướng trong tinh không. 

 Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, hắn phất tay cất tinh không đồ đi và cũng cau mày như phát hiện ra tinh không này có gì đó không ổn, có vẻ như có cặp mắt sắc lạnh đang theo dõi bọn họ. 

 “Đạo hữu, đi theo ta cả chặng đường rồi, hiện thân đi”, Đông Dương Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng. 

 “Đông Dương của Thần Triều quả nhiên không hề đơn giản”, Đông Dương vừa dứt lời liền có tiếng đáp lại. 

 Sau đó một lão già mặc hắc bào xuất hiện giữa tinh không, trên người còn dùng bí thuật che đi khí tức, nhìn không rõ diện mạo, chỉ biết rất mạnh, khí tức của ông ta không hề kém Đông Dương, đằng sau ông ta còn có dị tượng đáng sợ như ẩn như hiện, đó là cảnh tượng một vùng nhật nguyệt với rất nhiều vì sao tịch diệt. 

 Thánh Nhân! 

 Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy áp lực bội phần. 

 Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử cau mày không phải vì sức mạnh của lão già mặc hắc bào kia mà vì ông ta biết rõ bọn họ là Thánh Nhân của Thần Triều nhưng vẫn dám hiện tân, đây chính là mối lo ngại của hai người. 

 Quả nhiên, sau khi lão già mặc hắc bào xuất hiện liền có người hiện thân. 

 Đó là một người mặc áo bào tím, nhìn không rõ chân dung, trông hết sức dị thường, thân thể lúc ảo lúc thật, phía sau còn có dị tượng, trông không khác gì địa ngục tu la với vô số lệ quỷ đang thét gào. 

 Lại là Thánh Nhân! 

 Diệp Thành nheo mắt, khí tức của Thánh Nhân mặc áo bào tím kia còn khó nhận biết hơn cả Thánh Nhân mặc hắc bào. 

 Đông Dương liếc nhìn lão Thánh Nhân mặc hắc bào rồi lại nhìn sang Thánh Nhân mặc áo bào tím và lãnh đạm nói: “Hai vị đạo hữu có ý gì?” 

 “Để lại Diệp Thành”, Thánh Nhân mặc áo mào tím lạnh lùng đáp lời. 

 “Hai vị tiền bối, vãn bối mạo phạm hai vị sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh. 

 “Đương nhiên là không”. 

 “Vậy vì sao hai vị lại chặn đường vãn bối?” 

 “Tuỳ ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ”, Thánh Nhân mặc hắc bào cười u ám. 

 “Có thể mời được cả hai vị Thánh Nhân như vậy, Quỷ Hoàng Tông quả nhiên có lực”, Đông Dương Chân Nhân lên tiếng như nhận ra kẻ đứng sau tất cả là ai, tinh không này hình thành thế chân vạc, ngoài Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung ra thì còn ai có thể mời được hai vị Thánh Nhân xuất sơn, cũng chỉ có Quỷ Hoàng Tông mà thôi. 

 “Đông Dương đạo hữu đã biết thì hi vọng tạo điều kiện, tiện cho ta nhanh chóng trở về giao người”, Thánh Nhân hắc bào cười u ám. 

 “Hai vị đạo hữu đang coi thường Thần Triều sao?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. 

 “Thanh Nguyệt đạo hữu nói gì vậy chứ?”, Thánh Nhân hắc bào cười tôi độc: “Cũng chỉ là lấy tiền của người ta thì thay người ta tiêu diệt mà thôi”. 

 “Được lắm”, Đông Dương Chân Nhân bật cười lạnh lùng, ông ta bay ra cả hàng chục triệu trượng và cứ thế sát phạt về phía người mặc áo bào tím, một loạt đại ấn được tung ra choán lấp cả tinh không, bí thuật của Thánh Nhân quả là thông thiên. 

 Thánh Nhân áo bào tím cũng phô trương sức mạnh tung ra một chưởng trảm lìa đại ấn rợp trời của Đông Dương Chân Nhân. 

 Rầm! 

 Một đòn của Thánh Nhân khiến thiên địa nứt lìa, các tảng thiên thạch trong phạm vi cách đó hàng trăm nghìn trượng đều hoá thành tàn tro, đến cả cổ tinh gần đó gặp nạn, từng ngọn núi sừng sững trên đó liên tiếp sụp đổ. 

 Người mặc hắc bào cũng di chuyển, vung tay ra cách đó hàng trăm nghìn trượng tóm về phía tinh không nơi Diệp Thành đứng. 

 Thanh Nguyệt Tiên Tử lập tức tiến lên trước, bàn tay trong suốt loé lên tiên quang rực rỡ phá tan chưởng ấn của Thánh Nhân hắc bào kia. 

 Thánh Nhân hắc bào cười u ám thi triển đại thần thông dịch chuyển tới. 

 Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng đã hồi phục lại khí thế của Thánh Nhân đối đầu với Thánh Nhân hắc bào, ra tay là những đòn huỷ thiên diệt địa. 

 Rầm! Bịch! 

 Bốn vị Thánh Nhân chia thành hai nhóm đấu với nhau, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, cho dù là Thánh Nhân áo tìm với Đông Dương Chân Nhân hay Thanh Nguyệt Tiên Tử với Thánh Nhân hắc bào thì đều giao đấu không phân thắng bại. 

 Diệp Thành cau mày, khả năng chiến đấu của Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân hắc bào kia không hề thua kém Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử. 

 Thánh Nhân với đẳng cấp thế này chắc chắn hiếm có ở tinh vực này nhưng vì bắt hắn mà không tiếc mạo phạm tới uy nghiêm của Thần Triều, Diệp Thành có lý do tin rằng Quỷ Hoàng Tông bỏ ra cái giá lớn tới mức nào. 

 Ừm? 

 Đang nghĩ thì Diệp Thành chợt cau mày, hắn quay người và thấy một đạo tiên mang lạnh lẽo bắn về phía mình mang theo sức đâm xuyên tịch diệt, có thể đâm xuyên mọi thứ trên thế gian. 

 Thánh Nhân! 

 Diệp Thành giật mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành phất tay lấy ra kiếm Thiên Khuyết của Thái Vương, hai tay cầm chặt nó và chắn trước người. 

 Bang! 

 Tiên mang kia đánh trúng kiếm Thiên Khuyết, cho dù kiếm Thiên Khuyết có cứng chắc đến đâu thì cũng bị đánh xuyên một lỗ. 

 Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức bay đi, đôi vai đẫm máu, vừa bay vừa phun ra máu, một đòn tấn công khiến thần hải của hắn rung lên, nguyên thần run rẩy, suýt chút nữa hồn bay phách lạc rồi. 

 Còn có Thánh Nhân! 

 Đông Dương đang đấu với Thánh Nhân áo tím chợt quay đầu lại, cùng lúc đó, vẻ mặt của Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng trở nên vô cùng khó coi. 

 Phụt! 

 Cách đó tám trượng đứng dậy, hắn phun ra cả ngụm máu, thánh thể đẫm máu, sau một đòn tấn công của Thánh Nhân mà còn có thể sống sót thì có lẽ hắn là người đầu tiên trong Chư Thiên Vạn Vực này. 

 Ở nơi xa xăm trong tinh không, vị Thánh Nhân thứ ba hiện thân, chính là một lão già, khoác trên mình một tấm áo bào màu bạc, mặc dù khí tức không mạnh như hai người còn lại nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. 

 Thánh Nhân mà cũng đánh lén! 

 Miệng Diệp Thành lại lần nữa trào máu, giao đấu với Chuẩn Thánh thì còn có thể nhưng giao đấu với Thánh Nhân thì hắn còn kém xa. 

 Hoang Cổ Thánh Thể! 

 Vị Thánh Nhân mặc áo bào màu bạc cười u ám, đôi mắt già nua hiện lên vẻ tham lam. 


 Thanh Nguyệt Tiên Tử ở một phía khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, muốn tiến lên để cứu trợ nhưng lại bị Thánh Nhân hắc bào chặn lại giữa tinh không. 

 Thấy vậy, Diệp Thành không nói thêm lời nào lập tức quay người bỏ chạy. 

 Chạy được sao? 

 Thánh Nhân áo bạc càng tôi độc hơn, lập tức đuổi theo, bộ pháp dị thường, mỗi một bước đi đều bước ra cả nghìn trượng, đôi mắt tham lam loé lên u quang nguy hiểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.