Chương trước
Chương sau
Giết! 

 Giữa những tiếng chửi bới, Hoa Thiên bay lên trời mang theo dị tượng sấm sét kinh thế. 

 Hắn ta làm ngơ trước những tiếng mắng chửi ấy, danh tiếng hay thể diện cũng đã không còn quan trọng nữa, trong đôi mắt gớm ghiếc của hắn ta chỉ có lửa giận và sát ý đối với Diệp Thành. 

 Diệp Thành không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng đòn công kích mạnh nhất. 

 Như Bích Du nói, Đại Đế còn bị hắn giết thì sao hắn có thể sợ một cảnh giới Hoàng là Hoa Thiên! Hoa Thiên có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Hoàng, chưa đến Chuẩn Thánh, ở trước mặt hắn, hắn ta chẳng là gì cả. 

 Bùm! 

 Một cú va chạm chấn động cửu tiêu, nửa bầu trời sụp đổ, hai người đều bị đẩy lùi. 

 Trấn áp! 

 Hoa Thiên hung dữ, hoá ra một ngọn núi sấm sét khổng lồ, lăng thiên rơi xuống, sấm sét đùng đoàng còn có lôi long lượn quanh, mỗi luồng sấm sét đều mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên địa. 

 Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất! 

 Diệp Thành thi triển bí thuật, tay nắm thần thông, một quyền đấm thẳng vào ngọn núi sấm sét ấy. 

 Bí thuật bị phá vỡ, Hoa Thiên phẫn nộ, giữa hai chân mày có một con mắt mở ra, không phải Thiên Nhãn hay Thần Nhãn, mà là một thần thông cực mạnh hội tụ sấm sét, bắn ra thần mang sấm sét xuyên qua hư vô ảo diệu, bắn thẳng về phía nguyên thần của Diệp Thành, muốn chém vào chân thể của hắn. 

 Thần Thương! 

 Diệp Thành hô lên, đầu mày cũng bắn ra thần mang, kim quang sáng chói mang theo sức xuyên thấu hủy diệt. 

 Thần mang Thần Thương và thần mang sấm sét đều là đòn tấn công nguyên thần, cả hai va chạm vào nhau trên hư thiên. 

 Ầm! 

 Tiếng nổ lại vang lên, thần mang Thần Thương và thần mang sấm sét lần lượt nổ tung. 

 Giết! 

 Chiến! 

 Sau hai tiếng hét, hai người cùng lao lên từ hai hướng. 

 Trận đại chiến ngày càng nảy lửa. 

 Ở một bên, Diệp Thành giẫm trên tinh hà, trên đầu lơ lửng bầu trời sao rộng lớn, toàn thân tản ra ánh sáng vàng, Thánh thể như được đúc từ vàng với sức chiến đấu bá đạo, khí thế nuốt chửng bát hoang như vị chiến thần chinh phạt vạn vực. 

 Bên kia, Hoa Thiên với uy áp chấn động cửu tiêu, đi trên lôi hải, tay cầm lôi kiếm, cũng có khí thế nuốt chửng núi sông như một vị thần vương. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Đất trời rung chuyển, trận đại chiến giữa hai người rất hào hùng, cả hai đều có thần thông huyền diệu, thi triển đối kháng trên hư thiên. 

 Người xem từ các phương đều đã trốn đi thật xa, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Lôi Thần Thể chiến đấu trời long đất lở, như cảnh tượng thuở thiên địa còn sơ khai, người nào tu vi yếu còn không dám đến gần rìa để xem. 

 Mẹ kiếp! 

 Nhìn cảnh tượng huỷ thiên diệt địa này, Chuẩn Thánh cũng đều sửng sốt, không dám tin đây là trận chiến giữa cảnh giới Thiên và cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh bình thường đánh nhau cũng không được như thế này. 

 Lôi Động Cửu Thiên, Thượng Thương Thần Mâu! 

 Trong những tiếng hô sửng sốt, Hoa Thiên lại lần nữa sử dụng thần thông vô song, đó là một cây chiến mâu được sấm sét bao phủ, lăng thiên giáng xuống. 

 Phong Thần Vạn Kiếm, Lôi Đình Vạn Quân! 

 Diệp Thành cũng không hề yếu thế, thoáng chốc hoá ra vạn kiếm, mỗi kiếm đều có sấm sét bao quanh, hợp nhất thành Lôi Đình Thần Kiếm! 

 Dưới sự theo dõi của mọi người, chiến mâu sấm sét và thần kiếm sấm sét va chạm vào nhau. 

 Lập tức, lấy nơi chiến mâu và thần kiếm va chạm làm trung tâm, một vầng hào quang sấm sét xuất hiện rồi lan ra không giới hạn, hai ngọn núi bên ngoài Thần Triều thoáng chốc bị chém đứt. 

 Trên hư thiên, hai người lại thi triển thần thông cái thế. 

 Tiếp tục! 

 Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ, thi triển Súc Địa Thành Thốn vọt tới trước mặt Hoa Thiên, vung một chưởng đánh hắn ta hộc máu. 

 Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều lão bối tu sĩ đều không khỏi che mắt, dường như đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. 

 Hoang Cổ Thánh Thể với cơ thể bá đạo vô song, bất khả chiến bại cùng cấp, huyết mạch có thể so sánh với Đại Đế cổ, nếu để người này có cơ hội áp sát thì đừng nói là cảnh giới Hoàng, cho dù Chuẩn Thánh, chỉ lơ là một chút cũng sẽ bị thương nặng. 

 Thực tế chứng minh dự cảm của các lão tiền bối vẫn rất đáng tin cậy. 

 Phía trên hư thiên, Hoa Thiên bị Diệp Thành áp sát, không còn cơ hội đánh trả, bị Diệp Thành đánh từ trời cao phía Nam đến trời cao phía Bắc. 

 A… 

 Hoa Thiên thét gào, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản công kích của Diệp Thành. 

 Độ mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể vượt xa dự đoán của mọi người, một cảnh giới Thiên mà lại đánh cho cảnh giới Hoàng không ngóc đầu lên được, đó là Huyền Lôi Thần Thể đó! Thân mang huyết mạch bá đạo mà cũng chẳng là gì. 

 Phụt! 

 Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Hoa Thiên lại phụt máu, liều mạng chống lại một quyền của Diệp Thành rồi di chuyển ra ngoài. 

 Trấn áp cho ta! 

 Hoa Thiên còn chưa đứng vững thì đầu mày đã bắn ra một tia sấm sét, mang theo pháp khí bản mệnh của hắn ta. 

 Đó là một chiếc chuông lớn được đúc từ thần kim, tiên quang tản ra muôn phương, khí thế dồi dào, uy lực nuốt chửng thiên địa, mỗi làn khí tức tản ra đều nặng như núi lớn tám nghìn trượng. 

 Chuông Đông Hoàng! 

 Tiếng hô kinh ngạc từ tứ phương vang lên, hết đợt này đến đợt khác. 

 Không phải chuông Đông Hoàng! 

 Các lão tiền bối hiểu sâu biết rộng vuốt râu lắc đầu, vẻ ngoài giống chuông Đông Hoàng nhưng không phải pháp khí của Đông Hoàng năm đó, mà là pháp khí đúc lại dựa trên hình dáng của chuông Đông Hoàng. 

 Nói thẳng ra, chuông của Hoa Thiên chỉ giống với hình dạng của chuông Đông Hoàng mà thôi. 

 Ù! 

 Trong tiếng hô ngỡ ngàng, chiếc chuông lớn rung lên, ngay lập tức trở nên cực lớn. 

 Diệp Thành lập tức bị chiếc chuông bao phủ bên trong. 

 Thấy vậy, những người hy vọng Diệp Thành thắng lập tức dập tắt hy vọng. 

 Cho dù chuông của Hoa Thiên không phải chuông Đông Hoàng nhưng cũng là Chuẩn Thánh binh hàng thật giá thật, uy lực mạnh nhường nào, cảnh giới Thiên bị nhốt ở trong thì khả năng cao sẽ phải chết. 

 Chết đi! 

 Hoa Thiên bay từ trên trời tới, khuôn mặt hung tợn như ác quỷ, thức tỉnh thần uy của chuông muốn giết chết Diệp Thành ở trong. 

 Một chiếc chuông mà cũng muốn giết chết ta? 

 Trong chiếc chuông vang lên giọng nói giễu cợt của Diệp Thành. 

 Giây tiếp theo, chiếc chuông rung lên, tiếng kim loại va chạm ngân vang, xem ra có người tấn công chiếc chuông từ bên trong. 

 Keng! Keng! Keng! 

 Sau đó những âm thanh như này nối nhau vang lên, Diệp Thành khí huyết ngút trời, đấm mạnh từng quyền lên chiếc chuông khiến mọi người đều run lên, hắn định dùng tay không đấm vỡ Chuẩn Thánh binh sao? 

 Phụt! 

 Hoa Thiên hộc máu, lảo đảo lùi lại, pháp khí bản mệnh bị tổn thương, hắn ta cũng gặp phản phệ. 

 Mỗi lần Diệp Thành tấn công vào chuông, hắn ta đều sẽ lùi lại một bước, mỗi lần lùi lại đều nôn ra máu. 

 Rắc! 

 Không biết đến lúc nào, âm thanh này chợt vang dội khắp bầu trời, trên chiếc chuông xuất hiện vết nứt, sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, nó nhanh chóng lan ra toàn bộ thân chuông giống như mạng nhện. 

 Mở! 

 Diệp Thành hét lớn, chiếc chuông lớn đầy vết nứt bị Diệp Thành đấm thủng một lỗ lớn từ bên trong. 

 Grừ! 

 Tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Thành bay ra ngoài như một con giao long. 

 Phụt! 

 Hoa Thiên bị phản phệ dữ dội, nôn ra máu và bay ra ngoài. 

 Diệp Thành thoáng chốc tới nơi, đánh bật Hoa Thiên khỏi hư thiên chỉ bằng một chưởng. 

 Ầm! 

 Trời đất rung chuyển, mặt đất bị Hoa Thiên tạo thành một cái hố lớn. 

 Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn bay từ trên hư thiên xuống, Hoa Thiên vừa đứng dậy đã bị hắn đấm lún xuống lòng đất. 

 Tiếp tục! 

 Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi cũng chui xuống lòng đất. 

 Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! 

 Diệp Thành vừa lao xuống liền có những tiếng ‘uỳnh’ từ dưới lòng đất vang lên, mặt đất rung chuyển kịch liệt. 

 Vẻ mặt người xem đều rất đặc sắc, họ có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng dưới lòng đất trông như thế nào: Diệp Thành cưỡi trên người Hoa Thiên, đánh tới tấp túi bụi, còn Hoa Thiên thì bị đánh không còn hình dáng con người. 

 Không biết qua bao lâu âm thanh từ dưới lòng đất mới ngưng lại. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành bay từ dưới lòng đất lên, hơn nữa còn rất tự tin chỉnh lại cổ áo. 

 Chứng kiến điều này, người xem từ tứ phía đều sục sôi như thuỷ triều, nằm bò bên bờ vực thẳm mà nhìn xuống. 

 Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở dưới, khoé miệng mọi người đều đồng loạt co giật. 

 Đúng như họ nghĩ, Hoa Thiên đã bị đánh không còn hình dáng con người, nhìn thoáng qua còn tưởng là một đống gì đó. 

 Không thể nào! 

 Từ dưới lòng đất vọng lại tiếng gầm thét của Hoa Thiên, hắn ta muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, cả người đã bị đánh tàn phế, đến đứng cũng không được, chỉ nằm đó gào thét. 

 Không thể nào! 

 Hoa Thiên không thể chấp nhận được sự thật này. 

 Hắn ta là Huyền Lôi Thần Thể, đường đường là thần tử cao ngạo của Thiên Phủ Thần Triều mà lại thất bại trong tay một cảnh giới Thiên, hắn ta bị đánh bại hoàn toàn trong buổi đấu giá, đối đầu quang minh chính đại, hắn ta lại càng thua thảm hại hơn. 

 Về nhà! 

 Thánh Nhân! 

 Linh hồn mọi người đều run lên. 

 Đánh thần tử Thần Triều của ta mà định cứ thế rời đi sao? 

 Một giọng nói hư ảo vang lên, với sự lạnh lùng và uy nghiêm tột bậc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.